Một tháng sau, tại cửa hàng trang sức Lưu Quang các trong thành Dương Châu, sau khi tiếng pháo nổ ngoài cửa qua đi, tiểu nhị bóc bức hoành phi, người viết chữ là danh kỹ trong thành Dương Châu, phú thương, quan viên dồn dập đến, khiến cho bách tính càng tụ tập nhiều hơn, nhao nhao suy đoán chủ nhân của Lưu Quang các này là ai.
Trong sương phòng phía sau cửa hàng, Khởi La mặc một bộ áo lưới màu xanh lá mạ, trên mặt đeo mạng che mặt, đang chuyên tâm viết chữ.
Nguyệt Tam Nương mừng khấp khởi chạy chậm vào, huơ huơ hai nắm đấm: “Khởi La, đông nghẹt rồi! Việc làm ăn quá tốt rồi.
Cô nương An An mà muội mời là người đứng đầu bảng nổi tiếng nhất trong thành Dương Châu, rất nhiều người đều vì ngưỡng mộ tên của nàng ta mà tới.
Nàng ta đã lấy một bộ trang sức hoàng kim, vô cùng vui vẻ.
Vị Tôn viên ngoại có giao thiệp rất rộng thì lấy chuỗi Phật châu mà chúng ta chuẩn bị cho Tôn lão phu nhân, cũng vô cùng vui mừng mà đi về rồi.”
Khởi La “Ừ” một tiếng, trên mặt cũng không có vẻ vui mừng gì.
Một tháng qua nàng vốn như vậy, giống như đều không để mọi người và mọi việc vào mắt, cực kỳ lạnh nhạt.
“Ngươi xem, hiện tại muội ấy chính là dáng vẻ chết chóc này.” Nguyệt Tam Nương tránh ra một chút, nói với người đứng phía sau.
Một người đi ra, trong tay ôm bao quần áo, hưng phấn kêu lên: “Phu… Tiểu thư!”
Khởi La nghe vậy thì ngẩng đầu, nhìn thấy là Ninh Khê, biểu cảm cuối cùng cũng nổi gợn sóng: “Ninh Khê? Sao em lại tới đây!”
“Tiểu thư!” Ninh Khê ném bao quần áo đi, bổ nhào qua ôm lấy Khởi La, không nhịn được mà khóc lên: “Người còn sống! Thật sự là quá tốt rồi.”
Khởi La đưa tay vỗ lưng nàng ấy, ngước mắt hỏi thăm Nguyệt Tam Nương, Nguyệt Tam Nương thở dài: “Đêm cháy lớn, đoán chừng nha đầu này bị bỏ thuốc, ngủ say lắm.
Nàng ấy tỉnh dậy còn tưởng muội chết rồi, đau khổ ầm ĩ muốn nhìn thi thể của muội, bị Gia Khang Quận chúa hạ lệnh nhốt lại.
Sau đó Hầu gia từ biên giới đưa tới một bức thư, hình như vì chuyện của muội mà chỉ trích Quận chúa.
Quận chúa biết không cần phải giấu giếm chuyện muội chết nữa, bèn nói với bên ngoài là bị bệnh cấp tính qua đời, thuận tiện đuổi hết người hầu hạ muội.
Nha đầu này tới tìm Thi phu nhân, xin bà ấy làm chủ cho muội, thế nên mới biết muội còn sống, không ngừng không nghỉ mà tìm đến.
Cũng trung thành.”
Khởi La chỉ cảm thấy nhiều cảm xúc đan xen, thấp giọng an ủi Ninh Khê.
Sự tồn tại của nàng bị xóa đi một cách hời hợt như vậy, thật đúng là châm chọc.
Có điều như vậy, cũng tốt.
Một tháng này nàng đã cố ý muốn rũ sạch quan hệ với quá khứ, cũng không muốn liên lạc với cố nhân, chỉ vụng trộm gửi đi một bức thư cho Quách Nhã Tâm ở Thanh Châu.
Ninh Khê ngẩng đầu, nhìn Khởi La hỏi: “Vì sao tiểu thư phải đeo khăn che mặt?”
Nguyệt Tam Nương liên tục xua tay, lại không kịp ngăn cản.
Khởi La chậm rãi lấy mạng che mặt của xuống, một mảng mặt bên phải của nàng bởi vì đã có thịt mới bện lại với thịt cũ nên đã biến thành vết sẹo ngang dọc chằng chịt.
Ninh Khê che miệng, kinh ngạc kêu lên: “Tiểu thư, mặt của người!”
Khởi La lạnh nhạt đeo khăn che mặt lên: “Đời này có lẽ cứ như vậy thôi.
Không sao, khoảng thời gian khó khăn nhất đã qua rồi.”
Ninh Khê còn muốn lên tiếng, Nguyệt Tam Nương đã vội vàng xen vào nói: “Ta nghe nói Hầu gia bọn họ đã thắng trận rồi, đã đánh tới vương đô Tây Hạ, Vũ Liệt Hoàng đế đã trốn mất.
Vốn dĩ kế hoạch đã định là ba tháng, bây giờ thời gian đã rút ngắn một nửa! Tin rằng không bao lâu, ngài ấy sẽ đến đón muội thôi.”
“Đón ta?” Khởi La cười khổ: “Không phải vừa rồi Tam Nương đã nói sao? Trên thế gian này đã không còn Chu Khởi La nữa.”
Nguyệt Tam Nương choáng váng: “Làm sao, muội hạ quyết tâm không về kinh thành nữa à? Thi phu nhân chỉ bảo muội tạm lánh ở Giang Nam, sợ những người kia lại có ý nghĩ xấu gì… Hầu gia trở về thì sẽ không như vậy nữa!”
Khởi La nâng bút lên viết chữ, giọng điệu kiên định: “Không chỉ không về, ta cũng sẽ không gặp lại Hầu gia nữa.
Cái dáng vẻ ma quỷ này của ta, không có cách nào đối mặt với chàng nữa.” Nàng vốn cũng không có ý định có thể đi theo hắn cả đời, có hồi ức của những ngày tháng này, đối với nàng mà nói quãng đời còn lại cũng đủ đầy rồi.
Lúc trước hắn cưới nàng chính là vì dung mạo của nàng, bây giờ ngay cả cái này cũng không còn, lại không có con, tình yêu giữa bọn họ nên duy trì như thế nào? Thời gian lâu dần, khó tránh khỏi việc hắn không sinh ra sự chán ghét, đi tìm niềm vui khác.
So với như vậy thì chẳng bằng từ biệt tại đây, tự mình bắt đầu cuộc sống mới.
Đau đớn, chẳng qua là tạm thời.
Gần đây Khởi La nhiều lần suy nghĩ lời của Thi Phẩm Như nói, nàng không muốn làm ếch ngồi đáy giếng, không muốn dựa vào nam nhân để sống hết đời, nàng có cuộc sống của mình phải bước tiếp.
Nàng cũng không muốn làm một nữ nhân không hề có sức chống trả, mặc cho người ta sắp đặt nữa.
Nàng của kiếp trước và nàng của kiếp này, sống đến bây giờ đều không có gì khác biệt.
“Ôi, muội đây là tội gì chứ…” Nguyệt Tam Nương biết trông Khởi La yếu đuối nhưng trên thực tế nàng rất cố chấp, quyết định nàng đã đưa ra thì rất khó thay đổi.
Hai tháng sau, Vũ Liệt Hoàng đế bị tên lạc gây thương tích trong một chiến dịch, không trị được nên đã bỏ mình.
Lý Ninh Lệnh vốn muốn lập huynh trưởng làm Hoàng đế, nhưng Thái tử của Tây Hạ đã nhập đạo quá sâu, đến mức tẩu hỏa nhập ma.
Quốc tướng của Tây Hạ đưa ra đề nghị lập Lý Ninh Lệnh làm Hoàng đế mới của Tây Hạ, văn võ cả triều Quốc tướng nắm giữ thực quyền làm như thế thì nhao nhao làm theo, tân chủ của Tây Hạ ra đời.
Nhưng Tây Hạ trải qua trận nội chiến này thì nguyên khí đã đại thương, chủ động cắt nhường năm tòa thành trì ở biên cương cho Trung Nguyên.
Lâm Huân đắc thắng, khải hoàn về triều, bách tính ven đường reo hò quỳ lại, thanh danh lớn mạnh.
Chân Tông Hoàng đế mừng rõ, tổ chức tiệc trong cung ăn mừng vì Lâm Huân, lại chậm chạp không thấy chính chủ.
Đồng Ngọc cho người đến Hầu phủ gặng hỏi hạ nhân thì mới biết, Lâm Huân hoàn toàn không về nhà, sau khi giao ấn soái thì đã một mình rời kinh rồi.
Mùa hè Giang Nam khô nóng khó chịu, đầy tớ canh giữ cửa phủ Lăng Vương tay cầm quạt hương bồ, nhẹ nhàng đong đưa, không phòng bị nhìn thấy một con ngựa ô vọt tới trước cửa phủ.
Người cưỡi ngựa xoay người bước xuống, không nói hai lời xông vào cửa phủ.
Người trông cửa tinh mắt nhìn ra là Lâm Huân thì giật nảy mình.
Vị gia này vừa đánh thắng trận, chẳng lẽ không nên ở trong kinh để được khen thưởng sao?
Lâm Huân đi vào trong cửa, đi thẳng đến phòng đọc sách của Lăng Vương, người dọc đường thấy hắn bước đi như gió, không kịp thấy rõ là ai thì hắn đã đi xa rồi.
Đến bên ngoài phòng đọc sách thì Huyền Ẩn cản lại, Lâm Huân trực tiếp ra tay với hắn ta.
Lăng Vương nghe thấy động tĩnh đi ra, trong tay còn cầm một quyển sách: “Hai người các ngươi làm gì vậy? Huyền Ẩn, dừng tay.”
Huyền Ẩn nghe theo lời thu tay lại, Lâm Huân lại đánh một chưởng vào vai hắn ta, ép hắn ta lùi lại mấy bước.
“Người ở đâu?” Lâm Huân trực tiếp hỏi Lăng Vương.
Lăng Vương lại giả vờ không biết: “Con hỏi ai?”
“Cữu phụ giả bộ hồ đồ làm gì? Con hỏi Khởi La ở đâu!” Lâm Huân gấp gáp nói.
Bởi vì hành động làm liên lụy đến vết thương trên người, sắc mặt hắn trắng bệch.
Trên đoạn đường xuôi Nam này, có lúc mỗi ngày hắn chỉ ngủ hai canh giờ, có khi cả ngày đều đi trên đường.
Giờ phút này cả người vừa đen vừa gầy, dưới đôi mắt đều là quầng thâm.
“Con bị thương rồi?” Lăng Vương đến gần hỏi.
“Con chỉ muốn biết Khởi La ở đâu, cữu phụ mau nói đi!” Lâm Huân chịu đựng sự đau đớn trên người thúc giục nói.
“Vậy con đi theo ta.” Lăng Vương dặn dò Huyền Ẩn: “Chuẩn bị xe ngựa.”
Ngựa mà Thấu Mặc cưỡi đâu thể bì được với tốc độ của Tật Phong, khi hắn mang người chạy đến thì Tật Phong đang bị phơi nắng ở cổng Vương phủ.
Hắn hỏi thăm nô tài ở cửa thì biết được Lăng Vương đã mang theo Lâm Huân đi ra ngoài thành, hắn lại vội vã đuổi theo.
Trong lòng Lâm Huân vừa căng thẳng vừa hưng phấn.
Hắn đã mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, vốn nên vô cùng mỏi mệt, thế nhưng nghĩ đến sắp nhìn thấy người mình mong nhớ ngày đêm, hắn lại sốc lên hai trăm phần trăm tinh thần.
Hắn phải an ủi nàng thế nào đây? Hay là phải làm thế nào để nói cho nàng biết sự áy náy và nỗi khổ tương tư của hắn? Bất kể như thế nào thì cũng sắp nhìn thấy nàng rồi.
Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, đây là một khu rừng trúc, Lăng Vương để Lâm Huân xuống ngựa rồi dẫn đầu đi vào nơi sâu của rừng trúc.
Càng đi càng nhiều trúc, mùi trúc dày đặc, sự khốc liệt của bên ngoài tựa như không ảnh hướng đến nơi này, vô cùng mát mẻ.
Đi một lúc, phía trước xuất hiện một ngôi mộ, không hề hoa lệ, chỉ là một đống đất, phía trước là bia đá dựng thẳng.
Lâm Huân không biết Lăng Vương dẫn hắn tới nơi này làm gì, khó hiểu mà nhìn ông.
Lăng Vương thấp giọng nói: “Huân Nhi, người con muốn gặp đang ở đây.”
Lâm Huân nghi hoặc nhìn xung quanh, mãi đến khi nhìn thấy chữ được khắc trên tấm bia, hắn bỗng nhiên lùi lại một bước.
Chữ lớn màu đỏ chính là tên của Khởi La, phía trước còn bưng bày đồ dùng để cúng tế.
Lâm Huân lắc đầu, chợt xông lên quỳ gối trước bia đá, dùng hai tay vịn tấm bia, dùng sức nhìn chằm chằm chữ trên tấm bia, tựa như muốn nhìn thấu dòng chữ.
Lăng Vương ở sau lưng hắn nói: “Nó không may mắn thoát khỏi được ngọn lửa đó, trên người bị bỏng nhiều chỗ, dung mạo bị hủy hết.
Sau khi đến chỗ ta, mặc dù ta đã cẩn thận chăm sóc,