“Tên nghịch tử này!” Chân Tông đứng dậy hét lớn: “Trẫm quả nhiên không nhìn lầm nó.”
Các cung nhân trong điện quỳ xuống, nhất thời lòng người lo sợ không thôi.
Thái tử đã tới phủ Dĩnh Xương giải quyết công việc trước, đến nay vẫn chưa trở lại.
Lúc Chân Tông muốn phế hậu cũng từng do dự, nhưng dù sao phủ Dĩnh Xương cũng không có trọng binh, đoán trước mặc dù Thái tử có tâm làm phản, nhưng đám người Thái tử phi vẫn còn trong cung, cho nên hắn ta cũng không dám phất cờ làm phản.
Nào nghĩ tới hắn ta lại to gan như vậy?
Giờ phút này Chân Tông cảm thấy vừa tức giận vừa đau lòng.
Dù sao loại chuyện cha con tương tàn như thế này, ông chưa từng nghĩ nó sẽ xảy ra với mình.
Ông đối xử với Thái tử còn chưa đủ khoan dung hay sao? Chưa từng vì chuyện phế hậu mà liên đới tới hắn ta, không ngờ hắn ta lại tự đào hố chôn mình.
“Đi triệu Quách Hiếu Nghiêm vào cung cho trẫm.” Chân Tông ra lệnh cho Đồng Ngọc.
Lăng Vương nhìn Lục Vân Chiêu một cái, Lục Vân Chiêu hiểu ý, ôm quyền nói: "Hoàng thượng, hiện giờ phủ Dĩnh Xương chỉ mới đổi cờ, Thái tử còn chưa chính thức phát binh.
Thần xin được tới phủ Dĩnh Xương khuyên can Thái tử, mong rằng có thể tránh được chiến sự.
Nếu không sợ rằng những nước khác sẽ nhân lúc nước ta đang yếu mà lẻn vào, gây ra mối họa khôn lường."
"Ngươi muốn lấy công chuộc tội?" Chân Tông trầm giọng hỏi.
"Thần không suy nghĩ cho bản thân mình, mà là muốn thử một lần vì an nguy của quốc gia." Lục Vân Chiêu dập đầu nói: "Chuyện đổi màu cờ lúc thay quân cũng thường thấy, dân chúng sẽ không cảm thấy có gì khác thường.
Nếu có thể thuyết phục Thái tử theo thần về kinh, chuyện lần này có thể lặng lẽ yên ổn lại.
Xin Hoàng thượng ân chuẩn."
Quả thật, lấy binh lực hiện tại của phủ Dĩnh Xương cũng chỉ có mấy vạn, chỉ cần triều đình phái quân đi trấn áp thì cuộc nổi loạn sẽ sớm bị dập tắt, nhưng hàng loạt vấn đề tiếp theo do cuộc nội chiến gây ra thì không thể nào giải quyết một cách nhanh chóng được.
Nhìn tình trạng của quốc khố hiện tại, có thể giải quyết chuyện này không tốn một binh một tốt nào là tốt nhất.
.
||||| Truyện đề cử: Yêu Thầm Bạn Thân Của Anh Trai |||||
Chân Tông hoàng đế đi qua đi lại trong điện, cân nhắc đối sách.
Mới vừa phế Hoàng hậu đã đánh nhau với Thái tử, vô cùng bất lợi cho việc lớn của đất nước.
Lục Vân Chiêu nói rất đúng, nếu như những quốc gia khác nhân cơ hội này gây rối biên cảnh, đất nước sẽ lâm nguy.
Nhưng việc này lại vô cùng nguy hiểm, nếu Thái tử vẫn một mực không chịu giác ngộ, Lục Vân Chiêu thậm chí có thể mất mạng.
Lục Vân Chiêu thấy Hoàng thượng chậm chạp không trả lời, nói tiếp: "Thần đã từng xử lý án của phủ Viễn Hưng, có hiểu biết nhất định với quân vụ.
Huống hồ bản thân Thái tử có lòng hiếu thuận, chuyện lần này có lẽ có ẩn tình gì đó.
Thần nguyện phân ưu cùng Hoàng thượng."
"Ngươi...!thật sự đồng ý đi?" Chân Tông hỏi lại một lần nữa.
"Thần đồng ý." Lục Vân Chiêu lớn tiếng trả lời.
“Trẫm phái ngươi và Quách Hiếu Nghiêm cùng đi.
Nếu có thể khuyên được, thì mang Thái tử về đây cho trẫm.
Nếu không thể thì phát binh đi.” Chân Tông phất phất tay, đưa ra quyết định cuối cùng.
“Thần lĩnh chỉ!”
Sau khi Lục Vân Chiêu và Lăng Vương lui xuống, Chân Tông lại nói với Đồng Ngọc: “Bí mật bao vây Đông cung lại, người thân của Thái tử phải canh phòng nghiêm ngặt, không được xảy ra sai sót.”
“Vâng.” Đồng Ngọc khom lưng bước từ trong điện ra, chỉ cảm thấy sau lưng toàn mồ hôi lạnh.
Hắn phái một thái giám nhỏ xuất cung truyền lệnh, còn mang người của bộ nội thị và cấm quân tới Đông cung.
Tin tức về việc phủ Dĩnh Xương đổi cờ rất nhanh đã truyền khắp trong cung ngoài cung.
Khu phủ chưa hạ lệnh điều binh, nhưng phủ Dĩnh Xương - nơi đóng quân của soái ti lại đổi cờ, kết hợp với hiện tại Thái tử đang ở nơi nào, rất dễ dàng có thể hiểu được đang xảy ra chuyện gì.
Triệu Quang Trung ở nhà không thể ngồi yên, chạy tới Tô phủ.
Tô Hàng Tri cũng vô cùng kinh ngạc, ngồi trong phủ cảm thấy rất bất an.
Ông vốn còn lo Thái tử sẽ bị ảnh hưởng bởi chuyện phế hậu, cố ý gửi một lá thư, nào biết Thái tử vẫn làm ra chuyện hồ đồ như vậy.
"Tô Tướng, chuyện này nên làm thế nào mới tốt đây?" Lần đầu tiên Triệu Quang Trung cảm thấy không biết nên làm như thế nào.
Lúc ở nhà, Triệu Sênh vừa nghe được tin này đã ngất đi, mưu nghịch chính là trọng tội!
Tô Hàng Tri chỉ biết khoanh tay thở dài, không ngờ rằng ông tính toán nửa đời người, lại đặt hết niềm tin đánh cược trên người một người có ý định mưu phản.
Lấy binh lực hiện giờ của phủ Dĩnh Xương, sao có thể là đối thủ của triều đình? Sau khi bị dẹp yên, một khi Thái tử bị áp giải về, chắc chắn sẽ bị phế khỏi ngôi vị ở Đông cung kia, có thể giữ lại tính mạng hay không còn khó nói.
"Không phải hoàng thượng phái Lục Vân Chiêu và Quách Hiếu Nghiêm tới phủ Dĩnh Xương rồi sao? Mong rằng Thái tử biết đường dừng cương trước bờ vực."
Triệu Quang Trung nói: "Với những gì ta biết về Thái tử, hắn ta tuyệt đối không phải người xúc động như vậy, sau chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó.
Ta đã thỉnh cầu Hoàng thượng xin được đi cùng bọn họ." Ông ta sợ một võ tướng như Quách Hiếu Nghiêm sẽ xảy ra xung đột với Thái tử, Lục Vân Chiêu lại không phải người bên phía Thái tử, trước nay luôn có mâu thuẫn với Thái tử.
Phái hai người như vậy tới, tình cảnh của Thái tử nhất định càng thêm nguy hiểm.
Tô Hàng Tri ngăn ông ta lại: "Ngươi nghĩ vào lúc này, Hoàng thượng sẽ cho ngươi ra khỏi thành?"
Triệu Quang Trung sững sờ.
Tại sao ông ta lại quên mất, bây giờ Đông cung đã bị Hoàng thượng khống chế, mà ông ta lại là cậu của Thái tử, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không cho ông ta ra khỏi thành.
Giống như việc ông ta lo lắng về Lục Vân Chiêu và Quách Hiếu Nghiêm, Hoàng thượng cũng lo rằng ông ta sẽ tới phủ Dĩnh Xương trợ giúp Thái tử.
"Triệu đại nhân cứ yên tâm.
Dù Quách Hiếu Nghiêm là một võ tướng, nhưng ông ấy cũng là người biết chừng mực, sẽ không làm bừa không suy nghĩ.
Lục Vân Chiêu càng không cần phải nói tới nữa, nội chiến vào lúc này, đối với đất nước và dân chúng đều không phải chuyện tốt, hắn sẽ biết chừng mực." Tô Hàng Tri trấn an nói: "Trái lại bây giờ Đông cung sợ bóng sợ gió, chỉ sợ đám người Thái tử phi sợ chết khiếp rồi."
Nhóm người Tô Uyển đúng là bị dọa sợ chết khiếp rồi.
Vốn nàng đang chơi cùng con trong hoa viên ở Đông cung, chợt nghe Đông Phi nói, Đồng Ngọc mang rất nhiều người tới bao vây Đông cung lại rồi.
Dưới tình thế cấp bách nàng ra ngoài xem xét, mới biết chuyện phủ Dĩnh Xương đổi cờ, Thái tử bị nghi ngờ có lòng muốn mưu phản.
Tại sao Thái tử lại nhẫn tâm như vậy? Chẳng lẽ hắn ta không biết, nhất cử nhất động của hắn ta đều sẽ liên lụy tới mấy trăm mạng người hay sao? Thương cho đứa con của nàng còn nhỏ như vậy...!Nàng thấy nữ quan Hạ Oánh bên cạnh Vương Hiền phi đứng trong đám người vây xem.
Hạ Oánh gật đầu với nàng, hai người cùng đi tới một chỗ tường chạm rỗng bên tường viện.
"Hạ Oánh cô cô, đã xảy ra chuyện gì vậy? Lần trước ta nhờ cô cô gửi thư về nhà, không biết cô cô đã sai người gửi đi giúp ta chưa?" Tô Uyển gấp gáp hỏi.
"Đã gửi rồi, nương nương rất lo lắng tình huống của mọi người, cố ý sai nô tỳ tới đây nhìn xem.
Nghe nói Hoàng thượng đã phái Lục đại nhân và Quách tướng quân tới phủ Dĩnh Xương khuyên Thái tử đầu hàng.
Thái tử phi có gì muốn gửi đi không, nô tỳ có thể chuyển giao giúp người."
Tô Uyển suy nghĩ một lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Cô cô đợi một chút." Nàng trở về trong viện, tháo cái khóa trường mệnh trên người con xuống, con nàng không muốn, cứ khóc mãi.
Đây là lúc bé đầy tháng, Hoàng thượng đích thân ban cho, trước đây chưa từng tháo xuống.
Tô Uyển đành nhẫn tâm cầm khóa trường mệnh đi, từ trong bức tường được chạm rỗng giao cho Hạ Oánh: "Mong