Chu Thành Bích quay đầu lại thấy người tới là Nguyệt Tam Nương thì cười nhạt một tiếng, nàng ta ném đồ về lại trong hộp rồi xoay người tránh ra.
Khởi La mang mũ có rèm, nàng ta không nhận ra nàng.
“Thái độ gì vậy!” Nguyệt Tam Nương mắng một tiếng, muốn tiến lên nói rõ lí lẽ.
Khởi La kéo cánh tay của nàng, nhỏ giọng nói: “Cần gì phải so đo với nàng ta.”
Ông chủ tiệm vội vàng nhặt bộ trang sức lên thổi thổi, cẩn thận lau sạch, sau đó nâng lên đưa cho Nguyệt Tam Nương xem: “Bà chủ Nguyệt nhìn xem thế nào? Nói thật, thiết kế của bộ trang sức này đúng là xinh đẹp, sau khi chế tác xong đặt trong tiệm mấy ngày mà vị khách nào tới cũng muốn mua.
Ta làm nghề buôn bán trang sức nhiều năm như vậy mà chưa từng thấy một thiết kế nào có linh khí như thế này, mặc dù có chút tì vết, nhưng tì vết không che được ánh ngọc.
Không biết đây là tác phẩm của vị đại sư nào?”
Nguyệt Tam Nương liếc nhìn Khởi La đứng bên cạnh một cái, cầm lấy cây trâm, cười nói: “Vị đại sư này còn chưa nổi danh đâu, sau này đoán chừng cũng không kém hơn Thi đại gia và sư phụ Minh Tu là mấy.”
Ông chủ liên tục tán thành, nhìn xung quanh, mời Nguyệt Tam Nương và Khởi La đến nội đường.
Ông nói: “Vốn dĩ chỉ lấy tiền công và tiền nguyên liệu, tổng cộng mười lượng bạc.
Nếu như hai vị có thể để bộ trang sức này ở trong tiệm bán, ta không chỉ không lấy một xu, mà còn cho các ngươi bấy nhiêu, hai người thấy thế nào?” Ông chủ khoa tay múa chân ra hiệu số năm.
Nguyệt Tam Nương thầm giật mình, hỏi ý của Khởi La, Khởi La lại lắc đầu.
Nàng làm bộ trang sức này vốn không phải để kiếm tiền, chẳng qua hôm đó bỗng nhiên có linh cảm, muốn lấy bộ trang sức này làm quà thành thân cho Trần Gia Trân.
Chỗ của nàng còn có một bộ trang sức càng quý giá hơn, nhưng thấy tự mình làm càng có ý nghĩa.
Ông chủ thấy Khởi La không đồng ý, bèn lấy lòng: “Vậy sau này nếu hai vị có thiết kế tốt, có thể suy xét bán cho cửa hàng chúng ta, giá cả chắc chắn hợp lý.
Ta và bà chủ Nguyệt cũng có giao tình nhiều năm.”
“Để nói sau.” Nguyệt Tam Nương phất tay, đưa bạc xong cầm hộp ra ngoài.
Khởi La đi theo sau nàng, thấy bên cạnh có một cô nương cứ nhìn chằm chằm về phía nàng.
Cô nương kia có dung mạo sạch sẽ và thanh tú, mặc một bộ váy màu lam họa tiết hoa nhỏ dài đến đầu gối có đai lưng, bên dưới mặc chân váy suông.
Tóc chải kiểu song kế, chỉ cài hai cây trâm hình hoa bằng bạc đơn giản, trông có vẻ xuất thân cũng không cao.
Nàng dường như rất muốn tới đây, nhưng lại không dám.
“Cô nương có chuyện gì sao?” Khởi La dừng chân lại hỏi.
Vu Văn Chi bước nhanh tới, nhỏ giọng nói: “Xin thứ lỗi cho sự đường đột của ta, nhưng ta muốn hỏi cô nương có thể bỏ những thứ yêu thích bán bộ trang sức này cho ta không, bán bao nhiêu tiền? Thật không dám giấu giếm, không lâu nữa ta phải thành thân, thế nên mới ra ngoài mua trang sức.
Nhưng xem mãi vẫn không biết chọn cái nào mới tốt, vừa nhìn thấy bộ trang sức này đã thích vô cùng, cảm thấy rất thích hợp đeo trong ngày thành thân.
Chẳng qua ta sợ không mua nổi, thế nên lúc nãy ngại không dám hỏi…” Giọng của nàng nhỏ dần, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
Khởi La nghĩ, lấy cái hộp trong tay Nguyệt Tam Nương đặt vào tay Vu Văn Chi: “Ngươi đưa ta mười lượng bạc, coi như tiền công và tiền nguyên liệu, cái này sẽ thành của ngươi.”
Ông chủ tiệm trang sức đi ra ngoài cùng thấy thế cảm thấy phí phạm của trời, nếu muốn bán bộ trang sức này, giao cho ông chắc chắn có thể bán được một cái giá tốt, mười lượng không phải lỗ lớn rồi à!
Vu Văn Chi cho rằng mình nghe lầm, không xác định hỏi: “Thật vậy sao? Cô nương thật sự đồng ý bán cho ta?”
Khởi La gật đầu: “Chuyện thành thân chỉ có một lần trong đời, bộ trang sức này rất hợp với ngươi, cầm lấy đi.”
Vu Văn Chi vô cùng cảm động, liên tục cảm ơn, nhanh chóng mò lấy túi tiền bên hông.
Trên người nàng mang theo đúng mười lượng bạc, nhưng mua được bộ trang sức này thật quá đáng giá.
Nàng đưa tiền cho Khởi La, lại khom lưng cảm tạ mãi, Khởi La phất tay, rời đi cùng Nguyệt Tam Nương.
Nguyệt Tam Nương đau lòng muốn chết, không kiềm được hỏi: “Nha đầu nhà muội có phải ngốc hay không vậy? Bộ trang sức kia chủ tiệm cho giá cả tốt như vậy muội không bán, lại cứ bán cho một người chỉ lấy ra được mười lượng bạc, ta thấy túi tiền của nàng rỗng hết cả rồi.”
“Lúc đầu làm bộ trang sức này vốn định tặng cho thê tử chưa cưới của thúc thúc.
Nhưng lúc nãy ta nhìn qua, kích cỡ hơi lớn một chút, mà cô nương kia vóc dáng cao nên càng thích hợp hơn.
Ông bà có câu vật tẫn kỳ dụng, ta thấy nàng thích thật lòng nên bán cho nàng luôn.”
“Nha đầu phá của.” Nguyệt Tam Nương dí đầu nàng.
Vu Văn Chi bưng cái hộp tới trước mặt Vu Nhàn, như hiến vật quý mà nói: “Tiểu cô cô, ta mua được rồi, người nhìn xem.”
Vu Nhàn mở hộp ra, không khỏi khen ngợi một tiếng: “Biết nhìn hàng đấy, thật là xinh đẹp.
Nhưng mà Văn Chi, ngươi lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?”
“Chỉ tốn mười lượng, là một cô nương tốt bụng nhường cho ta đó.” Vu Văn Chi phấn chấn vui vẻ nói.
Mười lượng? Đúng là vừa bán vừa cho.
Vu Nhàn nói: “Vậy ngươi phải cảm ơn người ta cho tốt, nàng ấy đâu rồi?”
“Đã đi rồi.
Nàng mang mũ có rèm, thấy không rõ diện mạo, nhưng trên người có mùi gỗ hoa lê nhàn nhạt.”
Chu Thành Bích đi tới bên cạnh Triệu Nguyễn, kéo tay áo của Triệu Nguyễn, không cam lòng nhìn bộ trang sức kia.
Triệu Nguyễn biết nàng ta cũng muốn có nó, nhưng giờ nó đã là đồ của Vu Văn Chi, chẳng lẽ muốn đi cướp lại sao? Huống chi Vu Văn Chi sắp phải gả vào nhà, chị dâu em chồng tranh chấp với nhau thì ra cái gì? Bà ta trừng mắt nhìn Chu Thành Bích một cái, muốn nàng ta an phận thủ thường một chút.
Lúc này, Lý ma ma chạy vào nói: “Phu nhân, người mau trở về nhìn xem đi, Vương gia phái người tới cầu hôn!”
Triệu Nguyễn giật mình, sau khi từ biệt với Vu Nhàn thì vội vàng dẫn Chu Thành Bích chạy về phủ Quốc công.
Chu Minh Kỳ mới vừa làm xong việc, đang ngồi trong đại đường, sắc mặt nghiêm túc.
Người Vương gia mời tới làm mai là phu nhân Phụ Quốc công Diêu thị, quà cáp chất đầy nửa căn phòng lớn.
Hiện giờ Diêu thị là nhạc mẫu của Lục Hoàng tử, khí thế không nhỏ, uống một ngụm trà nói: “Để ta nói thì cuộc hôn nhân này vô cùng tốt, tuổi tác của công tử Vương gia rất hợp với ngũ tiểu thư của quý phủ, người cũng tuấn tú lịch sự.
Vương gia thì không cần phải nói nữa rồi, ngũ tiểu thư gả qua đó sau này chắc chắn sẽ được hưởng phúc.”
Chu Minh Kỳ trầm ngâm một lát hỏi: “Phu nhân nhà ta và phu nhân của Vương gia đã quen biết từ lâu, nhưng chưa từng thấy bà ấy đề cập tới chuyện hôn sự.
Không biết tại sao Vương công tử bỗng nhiên lại đưa ra đề nghị muốn cưới tiểu nữ?”
“Nghe nói là Vương công tử ngưỡng mộ ngũ tiểu thư đã lâu, cầu xin Vương phu nhân, thế nên Vương phu nhân nhờ ta tới làm mai, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?” Diêu thị khó hiểu hỏi.
Chu Minh Kỳ trầm mặc.
Mọi người đều biết Vương Thiệu Thành kia là kẻ ăn chơi trác táng nổi danh trong kinh thành, không nói tới chuyện thường xuyên trêu hoa ghẹo nguyệt, thiếp thất và thông phòng còn có tới mấy người.
A Bích gả tới đó sao mà chịu được? Mặc dù Chu Minh Kỳ hận không thể để con gái xuất giá sớm một chút, nhưng gả cho Vương Thiệu Thành chắc chắn không phải một mối hôn sự tốt…
“Làm phiền phu nhân trở về trả lời Vương gia, cứ nói rằng hôn sự của con gái ta đã có sắp xếp, chỉ sợ không thể kết thành thông gia.” Triệu Nguyễn thở hồng hộc từ ngoài cửa bước vào, lớn tiếng nói.
Chu Minh Kỳ liếc bà ta một cái, nhíu mày, nhưng vẫn nói với Diêu thị: “Cứ làm theo lời phu nhân