Mặc dù Lâm Huân đã quay về giường nhưng vẫn mỗi người một chăn với Khởi La, hắn xoay người muốn nói gì đó nhưng cảm nhận rõ ràng Khởi La rụt người lại.
Nàng ngủ sát vào bên trong, dùng chăn mền che chắn bản thân kín kẽ, ở giữa còn cách hắn khoảng một người, khi ngủ thì đưa lưng về phía hắn.
Nàng có chút sợ hắn, ngay cả lúc ngủ cũng phòng bị.
Lâm Huân bèn không động đậy nữa.
Hắn gối hai tay ra sau đầu chua chát nghĩ, mình đã quen với cảm giác thứ gì cũng nằm trong sự khống chế.
Nhưng đối với nữ nhân, hắn thật sự không có hề có kinh nghiệm đáng nói, thất bại đến rối tinh rối mù.
Trước kia đều là nữ nhân chủ động tới ôm ấp yêu thương, hắn chỉ cần đẩy ra là được.
Nhưng mà nữ nhân này lại là người hắn dùng trăm phương ngàn kế muốn có được, không cẩn thận dùng sức quá mạnh, đã phản tác dụng.
Bởi vì tối hôm trước không ngủ, cộng thêm một ngày giày vò, đêm này Lâm Huân vẫn ngủ thiếp đi nhưng ngủ cũng không ngon giấc.
Ngày hôm sau hắn vẫn dậy vào giờ Mão như thường, không đánh thức Khởi La, tự mình đi ra sân luyện kiếm.
Vu Khôn đứng bên cạnh thấy lá trúc rơi xuống ào ào, che trời lấp đất thì đều cảm thấy đau thay những lá trúc kia, ông không nhịn được mà hỏi Thấu Mặc: “Tâm tình của gia không tốt, ngươi có biết thế nào không?”
Thấu Mặc lắc đầu, thấp giọng nói: “Hôm qua hình như chỗ phu nhân xảy ra chút chuyện.”
Vu Khôn suy nghĩ, liên quan đến phu nhân thì không khó hiểu nữa.
Trước đó gia còn hỏi ông làm thế nào để khiến cô nương vui vẻ, ở phương diện này hắn thật sự chưa được dạy, nhưng ngày đầu tiên thành thân mà đã giận dỗi rồi à? Trông phu nhân rõ ràng là tính tình rất dịu dàng ngoan ngoãn.
Đợi đến khi Lâm Huân ném kiếm qua cho Thấu Mặc, Vu Khôn bưng khăn đi qua cho hắn lau, muốn hỏi một câu xem đã xảy ra chuyện gì để ông dễ hỗ trợ đưa ra biện pháp.
Một gã hộ vệ chạy tới quỳ gối ở một bên bẩm báo với Lâm Huân, Vu Khôn chỉ có thể nuốt lời nói xuống.
Lâm Huân dừng lại một chút: “Lục Vân Chiêu bị thương rồi?”
“Vâng, hôm qua trên đường xuất cung về nhà thì bị phục kích, mất nửa cái mạng.
Lúc đó Lục Hoàng tử đi cùng hắn.
Hôm nay khi Hoàng thượng lâm triều đã giận dữ, trách tội mấy người, hạ lệnh phải bắt được hung thủ.”
Lâm Huân lau tay, người của Thái tử cũng không phải chưa từng làm việc này.
Mấy năm trước, bản án thí sinh chết bất đắc kỳ tử kia cuối cùng cũng không giải quyết được gì, chính là tác phẩm của bọn họ, hắn còn bảo vệ cho Diệp Quý Thần.
Có điều thí sinh đó chỉ là vô danh tiểu tốt, Lục Vân Chiêu lại là mệnh quan triều đình, còn liên lụy đến Lục Hoàng tử, lá gan của bọn họ có lẽ vẫn chưa lớn đến thế.
Vậy thì đó là khổ nhục kế rồi.
“Đi xuống đi.” Lâm Huân vừa lau mồ hôi trên người vừa đi về phía nơi ở của Khởi La.
Vu Khôn hỏi suốt đoạn đường, cuối cùng cũng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Ông đấm ngực giậm chân nói: “Gia của ta ơi, muốn khiến cho trong lòng nữ nhân có ngài thì phải từ từ, tỉ mỉ che chở giống như hoa vậy.
Ngài thì hay rồi, xem là hành quân đánh giặc, động một tí là xử trí theo quân pháp à?”
Lâm Huân tự biết đuối lý, không lên tiếng.
Cứng rắn quả thật là tác phong trước sau như một của hắn.
Nhưng dùng trên người tiểu thê tử của hắn thì rõ ràng là không thích hợp.
Vu Khôn lại thao thao bất tuyệt nói với hắn rất nhiều, hắn lắng nghe, rất nhanh đã đi tới nơi ở của Khởi La.
Nha hoàn bẩm báo nói nàng vẫn chưa dậy.
Lâm Huân nhìn người trên giường một chút, rón rén đi đến phòng tắm, dựa đầu lên thùng gỗ nhắm mắt dưỡng thần.
Thái tử đã mấy lần lấy lòng muốn lôi kéo hắn, Lục Hoàng tử cũng muốn lôi kéo hắn, Tứ Hoàng tử cả ngày không ôm chí lớn, thật ra lại là người thâm tàng bất lộ.
Tuy hắn có thể duy trì trung lập nhưng mỗi một quyết sách, nhân sự của hắn đều sẽ ảnh hưởng đến lập trường của hắn.
Rất rõ ràng Lục Vân Chiêu đã đầu nhập cho Lục Hoàng tử Triệu Tiêu.
Lâm Huân biết tướng thủ Bàng Xung ở phủ Viễn Hưng, là người tham lam nhưng quả thật cũng biết đánh trận.
Trước kia hắn còn muốn bảo vệ ông ta, nhưng thấy Chu Minh Kỳ đã đi mấy tháng mà không có chút tiến triển nào thì biết vụ án này không phải lớn bình thường.
Nếu không tại sao phải cố ý quấy nhiễu việc điều tra? Hoàng thượng để Lục Vân Chiêu sang năm đi phủ Viễn Hưng đảm nhiệm chức An Phủ sứ vốn dĩ cũng là muốn hỗ trợ Chu Minh Kỳ, ắt phải loại bỏ cục u ác tính này.
Điều hắn lo lắng chính là sau khi Lục Vân Chiêu đến đó điều tra Bàng Xung, đám tướng sĩ dưới tay ông ta chắc chắn sẽ không phục, gây nên bạo động biên cảnh.
Hai ngày nay hắn không được ngủ ngon giấc, sáng hôm nay luyện kiếm lại dùng lực lớn, thật sự quá mệt mỏi, lại ngủ thiếp đi, hơn nữa còn ngủ rất say.
Khởi La bị Ninh Khê đánh thức, đầu nàng mờ mịt bởi vì đêm qua ngủ không được ngon giấc.
Nhưng cơn đau trên người ngược lại đã tốt hơn nhiều.
Ninh Khê nói bên tai nàng: “Tiểu thư có muốn đi vào phòng tắm xem sao không? Hầu gia vào đó rất lâu rồi, vẫn chưa ra, có phải có chuyện gì không? Chúng ta cũng không dám đi vào…”
Khởi La nghe xong thì vội vàng xuống giường khoác áo, cũng không lo được nhiều, đi thẳng vào trong phòng tắm.
Lâm Huân tựa đầu lên thùng gỗ, không nhúc nhích.
Khởi La tiến lên đẩy vai hắn, thấy hắn không có phản ứng, nàng vội vàng nâng mặt hắn: “Hầu gia mau tỉnh lại, nước nguội rồi.”
Lâm Huân từ từ mở mắt, nhìn thấy người trước mặt thì vô thức đưa tay muốn ôm nàng.
Hắn vừa mơ thấy nàng.
Khởi La kinh ngạc thốt lên một tiếng, còn chưa kịp né tránh thì bọt nước trên người hắn đã làm ướt hết áo khoác ngoài và áo trong của nàng.
“Mau đứng lên, sắp cảm lạnh rồi!” Khởi La tức giận nhìn hắn, lại thấy ánh mắt hắn rơi trên người mình.
Áo trong bị làm ướt để lộ ra cái yếm bên trong, hoa sen màu hồng như ẩn như hiện.
Nàng theo bản năng đưa tay che lại, xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt: “Không được nhìn!”
Khóe mắt Lâm Huân mang theo ý cười, không kiêng dè mà từ trong thùng tắm đứng lên, Khởi La vội vàng xoay người, đầu ầm một tiếng, vừa rồi hình như đã nhìn thấy… Sau đó một tấm vải đã bao trùm xuống.
Nàng sững sờ, người kia ôm lấy nàng từ sau lưng, nàng vùi trong lồng ngực rộng lớn của hắn, thân thể cứng đờ.
Hắn hôn từng cái nhỏ lên cổ nàng, thùy tai, nơi bị hắn hôn qua rất nhột rất ngứa.
Bàn tay nàng nắm chặt cánh tay tráng kiện của hắn, hít thở dồn dập.
Hắn nâng một tay lên, nhẹ nhàng giữ cằm nàng rồi cúi đầu hôn lên môi nàng.
Trên người ướt sũng, hơi thở của hai người nóng như lửa quấn lấy nhau, Khởi La sa vào trong sự dịu dàng cực hạn này, dù cho vẫn chưa buông được khúc mắc ngày hôm qua nhưng lại không ngăn được nhịp tim nhảy nhót vì hắn.
Kỹ thuật hôn của người này quá cao siêu.
Nàng cảm nhận được bàn tay nóng hổi của hắn vươn vào trong áo, đang giữ lấy nơi đẫy đà, toàn thân nàng run lên… Bỗng nhiên Lâm Huân buông nàng ra.
Tựa như bị quay đầu giội nước lạnh, đầu óc ngâm trong tình dục lập tức tỉnh táo lại.
“Ra ngoài thay quần áo, đừng để bị cảm.” Hắn lui ra, cầm lấy áo trong trên kệ mặc vào rồi đi ra ngoài trước.
Khởi La gần như run chân, vịn vào thùng tắm mới đứng vững được.
Nàng kéo căng lớp vải trên người mình, bất chấp khó khăn mà đi ra ngoài, người này quả thật muốn làm nàng tức chết mà!
Bữa sáng hôm nay quả nhiên đơn giản hơn rất nhiều, chỉ có năm món ăn, nàng húp cháo, hắn ăn bánh bao.
Khởi La ăn hai miếng cháo rồi vụng trộm nhìn Lâm Huân.
Rõ ràng là một người cao lớn như vậy, tướng ăn lại rất ưu nhã, khi ăn cơm tuyệt đối không nói chuyện.
Chờ dùng bữa xong, Khởi La vẫn phải đi đến Phúc Vinh Uyển thỉnh an Gia Khang Quận chúa.
Theo lý mà nói Lâm Huân không cần đi, nhưng hắn vẫn cùng Khởi La đi qua đó, thuận tiện dẫn nàng đi làm quen Hầu phủ.
Lâm Huân dẫn nàng đi giới thiệu các nơi, hạ nhân trong phủ qua lại đều cung kinh hành lễ, ánh mắt lại không dám nhìn nhiều.
Trong lòng bàn tay của hắn có vết chai, cọ vào lòng bàn tay nàng có chút không thoải mái, nhưng nàng cũng rất thích đôi bàn tay lớn này.
Nó có thể giương cung vung kiếm, có thể giục ngựa trên sa trường, có thể viết văn chương gấm vóc, có thể chơi cờ rất giỏi.
Người này, ngoại trừ có được tài hoa ngút trời như Lục Vân Chiêu thì còn có sự cố gắng khắc khổ của sau này.
Tất cả những thứ sau này hắn có được không phải là do gặp may.
Lâm Huân cảm nhận được ánh mắt của Khởi La, cúi đầu nhìn nàng: “Trên mặt ta có gì à?”
Khởi La vội vàng ngoảnh mặt đi: “Không, không có.” Kiếp trước nàng đã ngước nhìn hắn như vậy, cũng đã quen với việc ngửa mặt lên nhìn hắn như vậy.
Cho nên hắn từ xa không với tới cho đến sóng vai cùng nàng, nàng vẫn cảm thấy không chân thực.
Lần đầu tiên Khởi La tới Phúc Vinh Uyển, liếc mắt đã nhìn ra cả sân đều trồng hoa hải đường.
Trùng hợp thay, Quách Nhã Tâm cũng thích nhất là hoa hải đường, cho nên ngay cả chủng loại gì nàng cũng biết.
Còn có một vài bông hoa nở muộn chưa tàn, Khởi La hái một đóa, nâng trong lòng bàn tay cho Lâm Huân xem: “Đây là hải đường trắng nhiều cánh, vào tháng tám tháng chín là mùa nở rộ nhất, không nghĩ tới lại còn đang nở hoa.
Hoa này có đẹp không? Trắng như tuyết vậy, còn có mùi thơm.”
Lâm Huân cầm bông hải đường nhiều cánh lên cẩn thận cắm vào búi tóc của nàng, nhìn vào nàng thật sâu: “Rất đẹp.”
Khởi La bị hắn nhìn đến mức ngại ngùng, lầu bầu nói: “Rõ ràng là bảo chàng nhìn hoa… Mẫu thân cũng thích hải đường sao?”
“Là phụ thân ta thích.” Lâm Huân nhìn thoáng qua vườn.
Phải nói là nữ nhân mà phụ thân yêu, thích hoa này.
Khởi La cẩn thận hỏi: “Xem ra tình cảm của phụ thân và mẫu thân rất tốt?”
Lâm Huân không trả lời.
Bắt đầu từ khi hắn có ký ức thì cha mẹ luôn cãi nhau, chiến tranh lạnh, phụ thân rất ít khi về nhà, ngoại trừ trở về chỉ điểm