Tào Tình Tình lau khô nước mắt, để Thúy Bình đi thu xếp.
Thúy Bình quay lại nói: “Phu nhân, cửa phía tây đều đã được chuẩn bị xong rồi, ven đường cũng đã được xem qua rồi, không có ai.
Nhưng mà đại công tử đánh đàn trong vườn hoa mà chúng ta phải đi qua, không biết khi nào sẽ rời đi.”
“Hôm nay đại ca không đi trực à?” Tào Tình Tình nhíu mày lại.
Thúy Bình lắc đầu, bày tỏ không biết.
“Thúy Bình, ta đi gây sự chú ý với đại ca, em đưa Hầu phu nhân ra ngoài.
Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng để bị người ta nhìn thấy.” Tào Tình Tình dặn dò.
Thúy Bình gật đầu.
Vì để tránh cho quá làm người ta chú ý, Ninh Khê và Thúy Bình đều ở lại Tô phủ.
Thúy Bình khoác thêm áo choàng cho Khởi La, đội mũ trùm rộng rãi che khuất mặt, chỉ chờ Tào Tình Tình dẫn Tô Tòng Tu rời đi.
Tô Tòng Tu nhìn thấy Tào Tình Tình đi đến trước mặt mình thì ngừng đánh đàn ngẩng đầu nhìn nàng ấy.
Mặt mũi hắn ôn hòa, rõ ràng là đang mỉm cười nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được một loại kinh hoảng khi bị nhìn thấu.
Tào Tình Tình nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Đại ca, ta muốn hỏi huynh, Thông Nhi học vỡ lòng không biết phải mời vị tiên sinh nào?”
“Thông Nhi còn quá nhỏ, nói chuyện này thì hơi sớm.” Tô Tòng Tu lạnh nhạt nói.
“Vậy tháng sau Thái hậu nương nương đại thọ, tứ công tử phải chuẩn bị thọ lễ gì? Huynh nói cho ta một chút, chàng ấy không có ý định gì cả.” Trong lòng bàn tay Tào Tình Tình đều là mồ hôi, trên mặt vẫn còn phải cố giả vờ trấn định.
Tô Tòng Tu cười lắc đầu: “Đệ muội, muội cho rằng vì sao hôm nay ta lại ngồi đây?”
Tào Tình Tình không hiểu mà nhìn hắn.
Tô Tòng Tu điều chỉnh dây đàn, thấp giọng nói: “Người thì ta đã thu xếp xong rồi, đừng ở chỗ ta lãng phí thời gian nữa.
Đi về sớm đi.” Đệ muội này của hắn thật sự không thông minh lắm, chuyện gì cũng viết lên trên mặt, người bên cạnh cũng không có năng lực.
Nếu như hôm nay hắn không ở đây, nàng ấy và Chu Khởi La đi ra ngoài không thể nào không làm kinh động người trong phủ được.
Lục Vân Chiêu là nghĩa huynh của nàng ấy nhưng cũng là người của Lục Hoàng tử.
Về lập trường thì Tô gia đã đối lập với Lục Vân Chiêu rồi.
Nếu như bị người trong nhà biết được nàng ấy lừa Hầu phu nhân tự mình đi thăm Lục Vân Chiêu thì chỉ sợ sẽ phiền lớn.
Nhưng nàng ấy lại giống như không nhận ra vậy.
Nói thế nào thì Tô Tòng Tu và Lục Vân Chiêu cũng là sư huynh đệ, mặc dù làm như vậy hơi có lỗi với Lâm Huân nhưng hắn biết được từ chỗ thái y, Lục Vân Chiêu thật sự không tốt lắm.
Trước mặt mạng người thì có thể buông bỏ những thứ khác xuống trước.
Tào Tình Tình sửng sốt, vội vàng hành lễ rồi quay người rời đi.
Mãi đến khi đi ra hỏi cửa phía tây rồi lên xe ngựa, nàng ấy còn đang mất hồn, lẩm bẩm nói: “Khởi La, muội tin không? Đại ca, huynh ấy lại giúp đỡ chúng ta.”
Mặc dù Khởi La đã đồng ý với Tào Tình Tình nhưng nàng biết ra khỏi Tô phủ mà không kinh động đến người khác không phải là chuyện dễ dàng, không nghĩ tới trên đường thuận lợi, nàng đã đoán được có cao nhân giúp đỡ.
Không nghĩ tới người đó lại là Tô Tòng Tu.
Nhưng vì sao Tô Tòng Tu lại muốn giúp bọn họ chứ?
Xe ngựa chạy vào Nghiêm Thư Hạng, tòa nhà này chính là nơi lúc trước Khởi La và Lục Vân Chiêu cùng nhau chọn, chính là vì muốn có nơi yên tĩnh.
Tòa nhà cũng không lớn, hai lối vào và hai lối ra, tường vây bằng gạch, cây hòe bên trong lớn lên tươi tốt, nửa tán cây đều phủ trên đầu tường.
Khởi La xuống xe ngựa, Chung Nghị đợi ở ngoài cửa, tiến lên hành lễ.
Đường lát đá nối thẳng tới nhà chính, ngoài phòng dựng hai lò lửa, đang nấu thuốc ùng ục, mùi thuốc bay đầy cả viện.
Lục Tiêu nhìn thấy Khởi La thì ném quạt hương bồ trong tay rồi đi tới: “Ngươi tới làm gì? Còn ngại hại ca ca ta không đủ thảm sao!”
“Ta đến thăm huynh ấy.” Khởi La bình tĩnh hòa nhã nói.
“Yêu tinh hại người nhà ngươi, ta sẽ không để ngươi gặp huynh ấy!” Lục Tiêu quát.
Khởi La cũng không tính toán với nàng ta, chỉ nhìn về phía Chung Nghị, Chung Nghị tiến lên nói: “Tiểu thư, người đừng làm loạn nữa, nhanh để biểu tiểu thư vào thăm công tử đi.
Có lẽ công tử biết nàng ấy tới thì sẽ tỉnh lại đấy?”
Tào Tình Tình cũng đứng ra nói: “Lục Tiêu muội làm gì vậy? Có biết ta đã tốn bao công sức mới có thể mang người đến không? Muội mau tránh ra.”
Hốc mắt Lục Tiêu đỏ ửng, nàng ta chỉ vào Khởi La nói: “Bắt đầu từ khi ca ca bị thương, chúng ta đã gửi biết bao nhiêu thư cho nữ nhân này, thậm chí còn để Mộ Vũ đi cầu nàng, nhưng nàng đều thờ ơ.
Khi Mộ Vũ quay về, ca ca nghe thấy lời nàng ấy nói thì trực tiếp ngất đi, bây giờ nàng lại tới giả mù sa mưa làm gì? Ca ca sẽ không nghe thấy đâu!” Nói xong nàng ta che mặt, khóc lóc chạy ra ngoài.
Khởi La nghe đến mức trái tim thắt lại, nàng thật sự không biết hắn bị thương nặng đến vậy, hơn nữa còn ngóng trông nàng tới.
Nàng tự mình xách váy đi đến bậc thang, đẩy cánh cửa kia ra, trong phòng đặt mấy chậu than nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh.
Trong phòng bày biện hết sức quen thuộc, cái bàn cũng là do nàng chọn, chưa từng thay đổi chút nào.
Nàng đi đến bên giường, trong chậu đồng trên chiếc ghế con là nước máu.
Triêu Tịch vốn hầu hạ bên giường đã đứng lên, bờ môi động đậy nhưng vẫn không nói gì, bưng cái chậu đi ra ngoài.
Khởi La không thể tin được, người nằm trên giường lại là Lục Vân Chiêu! Mấy tháng không gặp, hắn đã gầy đến mức xương gò má nhô lên, trên mặt hoàn toàn không có huyết sắc, khó kiếm được chút tung tích của phong thái ngày xưa.
Đây là Lục lang kinh tài tuyệt diễm sao? Vết thương lại nghiêm trọng như vậy! Nàng ngồi bên giường, đưa tay sờ mặt hắn, nơi bàn tay đi qua có thể cảm nhận được mạch xương cốt rõ ràng, mũi không khỏi cay cay, gần như muốn rơi lệ.
Lúc này, Lục Vân Chiêu thì thào nói: “Khởi La… Đừng gả cho hắn… Ta đưa muội đi.”
“Biểu ca?” Khởi La lấy khăn tay bên người ra, lau mồ hôi trên trán cho hắn, Lục Vân Chiêu vẫn luôn nói mê sảng, dường như rất khó chịu.
Chung Nghị bưng chén thuốc đi tới, ở sau lưng Khởi La nói: “Ngày đó công tử vốn cùng Chu công tử đi uống rượu mừng của người, nhưng người của Hầu phủ không cho ngài ấy đi vào.
Ngài ấy bèn đi uống rượu với Lục Hoàng tử, không mang theo ai bên cạnh cả.
Trên đường trở về thì bị người ta phục kích, bị thương nặng.
Một nhát đao đó đi vào vị trí phía trên trái tim một chút, vô cùng hung hiểm.
Bây giờ đang dùng nhân sâm đỏ của Cao Ly giữ mạng, vật đó quý giá, cũng may là có Lăng Vương.
Thái y nói công tử có thể tỉnh lại hay không vẫn khó nói.
Ngay cả đại phu cũng nói không chắc chắn hoàn toàn, thuốc này là do đại phu kê đơn.”
Khởi La hoàn toàn không biết chuyện Lục Vân Chiêu bị người ta ngăn lại không cho vào phủ, nàng cho rằng Chu Hoài Viễn cố ý muốn đi chọc giận Lâm Huân, hóa ra là còn có chuyện này? Tâm tư nhất thời rối loạn, nàng cầm lấy chén thuốc: “Để ta đút cho huynh ấy.”
Chung Nghị thuận tay đưa chén thuốc qua, nhắc nhở: “Tiểu thư cẩn thận nóng.
Bây giờ công tử không có ý thức, cũng không dễ cho uống thuốc.
Thường thường uống hai ba miếng là không uống tiếp được nữa, cho nên vết thương vẫn luôn không thấy tốt.”
Khởi La múc nước thuốc màu nâu đen, đặt bên miệng thổi một cái, mùi hắc cay đắc xộc vào mũi, nàng nhíu mày, vẫn cố nén đút cho Lục Vân Chiêu uống.
Quả nhiên hơn một nửa đều chảy dọc xuống theo khóe miệng hắn, nàng vội vàng dùng khăn lau cho hắn.
Lục Vân Chiêu không uống được, nàng lại vô cùng có kiên nhẫn đút từng chút một, một bát thuốc cũng thấy đáy rồi.
Chung Nghi vui vẻ nói: “Vất vả cho người rồi, vẫn là người có cách.”
Nàng nhớ tới hai năm trước khi mình bị bệnh rất sợ uống thuốc, tránh né đủ