Bên trong Hạo Lan Đường đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài phòng vệ nghiêm ngặt, Thấu Mặc đi tới đi lui tại chỗ.
Nhìn dáng vẻ Thôi Hộ là thấy người tới không có ý tốt, còn dẫn theo không ít cấm quân thị vệ thân quân của Bộ Quân ti.
Chẳng lẽ là bản án của Lục Hoàng tử điều tra ra manh mối liên quan tới chủ tử?
Nhưng nếu có thông tin, Huyền Ẩn hẳn đã thông báo cho hắn biết từ sớm mới đúng.
Lâm Huân đi đường tắt đến Hạo Lan Đường, Thôi Hộ đang ngồi ở phòng khách uống trà.
Thôi Hộ là một lão già lùn gần năm mươi tuổi, mặc áo dài cổ tròn bằng vải mịn màu thẫm, vẻ mặt chính trực, để hai chòm râu, ánh mắt cực kì tinh tường.
Ông ta trông thấy Lâm Huân đi tới thì vội vàng đứng dậy đón tiếp: "Hầu gia, hạ quan đêm khuya tới thăm, thật sự làm phiền rồi."
Lâm Huân khẽ gật đầu, ngồi xuống vị trí cao nhất: "Nghe nói Thôi đại nhân vì sự việc của Lục Hoàng tử mà tới?"
"Đúng vậy, chúng ta phát hiện ra kí hiệu này từ trên thân thể của một tên thích khách, không biết Hầu gia có nhận ra không?" Thôi Hộ đưa một tờ giấy cho Lâm Huân xem.
Lâm Huân chỉ nhìn lướt qua là đã biết đó là hoa văn ngọn lửa màu xanh mà thân vệ của mình khắc trên cánh tay.
Thì ra đây chính là thủ đoạn Lục Vân Chiêu để lại.
Lâm Huân cúi đầu uống một ngụm trà, giọng điệu như bình thường: "Thôi đại nhân sẽ không chỉ dựa vào thứ này mà cho rằng ta muốn ám sát Lục Hoàng tử chứ? Dù hoa văn ngọn lửa này chỉ thân vệ của ta mới có nhưng muốn làm giả cũng không khó."
Thôi Hộ gấp giấy lại bỏ vào trong tay áo, trịnh trọng nói: "Đúng là như thế.
Chỉ có điều ngài và Lục đại nhân có chút ân oán cá nhân thì phải? Nghe nói hôm đó Lục đại nhân đến Hầu phủ uống rượu mừng, Hầu gia sợ hắn gây rối, còn chặn hắn ngoài cửa, rất nhiều người đều nhìn thấy.
Hơn nữa nghe nói những thích khách kia có thân thủ rất tốt, nhìn quanh toàn bộ Kinh Thành, nơi có thể nuôi tư binh trắng trợn đồng thời huấn luyện nghiêm chỉnh, ngoại trừ chỗ này của ngài ra thì không còn chỗ nào khác."
Chuyện Lâm Huân có binh lính riêng bị rất nhiều người kiêng kỵ.
Trước kia khi Lục Vân Chiêu vạch tội Lâm Huân thì cũng đã nhận được sự hưởng ứng của Thôi Hộ.
Chỉ có Thôi Hộ biết, vị Hầu phu nhân hiện giờ vốn phải có hôn ước với Lục Vân Chiêu mới đúng.
Trong kinh đã sớm truyền khắp lời đồn Lâm Huân cướp thê tử của người ta, chỉ có điều vì sợ uy thế của phủ Dũng Quan hầu và Lâm Huân nên không dám nói trước mặt.
"Cho nên Thôi đại nhân muốn như thế nào?" Lâm Huân trầm giọng hỏi.
Thôi Hộ chỉ cảm thấy sống lưng lạnh từng cơn, nếu không phải vì Hoàng thượng hạ lệnh phải tra ra án trong mười ngày thì ông ta mới không dám tới chọc tên Diêm Vương sống này đâu.
Ông ta cố giữ bình tĩnh nói: "Hạ quan cũng là làm theo lệnh Hoàng thượng, thời gian cấp bách, muốn mời Hầu gia trở về ghi chép một phần khẩu cung, tiếp nhận điều tra.
Hẳn là Hầu gia sẽ không làm hạ quan khó xử chứ?"
Lâm Huân tựa lưng vào ghế, không nói gì.
Thôi Hộ dám đến thế này chắc chắn là có mang theo nhân mã.
Cũng không phải hắn sợ Thôi Hộ, mà là ra tay vào hơn nửa đêm thế này, một là có vẻ hắn chột dạ, hai là sẽ dọa đến nữ quyến trong phủ.
Hắn tin Thôi Hộ cũng không dám dùng âm mưu quỷ kế gì.
Vu Khôn khép hai tay vào trong tay áo, đối mặt với bóng đêm hít mũi một cái, trời dần lạnh rồi.
Cánh cửa ô vuông sau lưng đóng kín, không ai biết người bên trong đang nói cái gì.
Thấu Mặc lo lắng, không ngừng đi lại bên cạnh, thật sự nhịn không được nên hỏi Vu Khôn: "Khôn thúc, có cần đi báo cho phu nhân và Quận chúa biết một tiếng không? Chủ tử sẽ không có chuyện gì chứ?"
Trong lòng Vu Khôn cũng không nắm chắc.
Chuyện trên triều đình quá phức tạp, công việc trong phủ của ông đã vô cùng tốn công, lại thêm tuổi tác dần lớn, trong việc hệ trọng thật đúng là không giúp được Lâm Huân.
Từ nhỏ Hầu gia cũng chưa từng để người khác phải bận tâm, vẫn luôn thuận lợi.
Cửa ô vuông mở ra, Thôi Hộ đi ra trước, Lâm Huân theo phía sau ông ta.
Thôi Hộ khom người nói: "Hạ quan ở ngoài cửa phủ đợi ngài." Sau đó khoác thêm áo choàng, bước xuống bậc thang rời đi.
Lâm Huân gọi hạ nhân mang áo choàng tới, lạnh nhạt nói: "Ta đi ra ngoài một chuyến.
Đêm đã khuya, trước tiên đừng quấy rầy đến Phúc Vinh Uyển cùng phu nhân bên kia.
Nếu đến hừng đông ta vẫn chưa về thì hẵng báo cho bọn họ."
Thấu Mặc và Vu Khôn đưa mắt nhìn nhau, biết tính nghiêm trọng của sự việc.
Lâm Huân lặng lẽ buộc áo choàng, cũng không muốn nhiều lời.
Thấu Mặc nói: "Chủ tử, có phải có người hãm hại ngài không? Có cần thủ hạ đi tìm Lăng Vương suy nghĩ biện pháp không..."
Lâm Huân giơ tay lên nói: "Không cần.
Ta có thể ứng phó được." Người cữu cữu này của hắn hiện giờ cũng không biết là địch hay bạn.
Hắn giữ thế trung lập, cho nên người của Lục Hoàng tử và Thái tử cùng đẩy hắn ra, xem rốt cuộc hắn muốn đứng về bên nào.
Bọn họ cho rằng hắn là quân nhân, chẳng hề am hiểu về chuyện tranh đấu trong triều đình.
Xem ra hắn vẫn coi thường Lục Vân Chiêu.
Từ khi hắn từ bỏ Quán chức đi làm Đài Gián, đồng thời bắt đầu đầu quân cho Lục Hoàng tử thì cũng đã chọn một con đường vô cùng liều lĩnh.
Như vậy dẫn đến việc Lục Hoàng tử ban đầu yếu thế, dưới sự âm thầm trợ giúp của hắn và Lăng vương thoáng cái đã có thực lực chống lại Thái tử.
Con đường làm quan mà ban đầu Lâm Huân muốn đi là rèn luyện ở địa phương mấy năm theo đúng quy tắc, chờ bọn họ đánh nhau đủ rồi thì hắn sẽ trở lại nắm quyền lực.
Điều hắn muốn chẳng qua là những tên quan văn nói suông kia đừng tiếp tục khoa tay múa chân đối với việc quốc gia biên phòng, còn ai làm Hoàng đế, hắn thật sự không có bao nhiêu hứng thú.
Bây giờ nhìn lại, bọn họ cũng không định để hắn toại nguyện.
Nếu đã như vậy thì bọn họ dựa vào bản lĩnh của mình đi.
Khởi La nằm trên giường, cả đêm không ngủ.
Nàng lạ giường, mà hoàn cảnh Hầu phủ còn rất lạ lẫm, nàng vẫn không cách nào thích ứng, có hắn ở bên cạnh thì sẽ cảm thấy rất an tâm.
Nếu như ở kiếp trước, chuyện ngày hôm qua cho dù bị hắn mắng một trận, nàng cũng sẽ không cảm thấy gì.
Nhưng đêm qua hắn chỉ biểu hiện không tin tưởng, nàng đã cảm thấy tức giận, thậm chí còn cãi nhau với hắn.
Nàng biết, mình không chỉ muốn làm bạn ở bên cạnh hắn.
Nàng muốn được nhiều hơn, muốn hắn cũng thích nàng, tin tưởng nàng, toàn tâm toàn ý bảo vệ nàng.
Nàng quả thực rất ích kỉ.
Không dễ gì mới chịu đựng đến trời rạng sáng, Khởi La vội vã rời giường, gọi Ninh Khê vào.
Nàng muốn đi tìm Lâm Huân, trong hai người luôn có một người phải cúi đầu trước.
Nếu như hắn còn tức giận, cùng lắm thì nàng chơi xấu làm nũng là được rồi.
Ninh Khê nói: “Tiểu thư, xảy ra chuyện rồi.”
Khởi La nheo mắt: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Vừa rồi bên tiền viện truyền tin tức tới, Thấu Mặc nói đêm qua Hầu gia bị Ngự sử Thôi Hộ đưa đi rồi.
Đến nay chưa về.
Quận chúa bên kia cũng đã biết, mọi người rất lo lắng." Ninh Khê trầm trọng nói.
Khởi La nhíu mày, vội vàng rửa mặt rồi đi đến Phúc Vinh Uyển.
La thị, Doãn thị và Lâm Cẩn đều đã tới, sắc mặt của mọi người cũng không tốt, Lâm Cẩn liên tục nhẹ giọng an ủi Gia Khang.
Gia Khang nhìn thấy Khởi La tới thì sắc mặt càng thêm khó coi: "Đêm qua Hầu gia bị người ta mang đi, con lại không hề biết gì sao?"
Khởi La tự biết mình đuối lý, cúi đầu không nói gì.
Làm một thê tử, nàng quả thực không làm tròn bổn phận.
Nhưng nàng biết rõ, đường làm quan của hắn kiếp trước vô cùng thuận lợi, chưa từng xảy ra chuyện như vậy, rốt cuộc ở kiếp này là thế nào? Nàng ảnh hưởng tới vận mệnh hai người Lục Vân Chiêu và Diệp Quý Thần, dường như do vậy mà liên lụy đến hắn.
Trong lòng nàng càng áy náy.
"Quận chúa, bây giờ chúng ta nên làm gì?" La thị lo lắng hỏi.
Lâm Huân là trụ cột của cả Hầu phủ, hắn xảy ra chuyện, Hầu phủ giống như lầu cao bị nghiêng, trong lòng mọi người đều cảm thấy lo lắng.
Lúc này Gia Khang cũng lười truy hỏi Khởi La, căn dặn Khấu ma ma tìm người chạy tới chỗ Lăng Vương một chuyến, hỏi xem rốt cuộc tình hình là như thế nào.
Thôi Hộ