Ban đêm bỗng nhiên sấm sét đánh dữ dội, mưa to ào ạt, hạt mưa to như hạt đậu rơi trên cửa, vang vọng lộp độp.
Rất nhiều năm rồi kinh thành không có cơn mưa lớn như vậy, nhiệt độ không khí trong phòng hạ xuống, Khởi La ngủ không được ngon giấc, dựa vào trong ngực Lâm Huân nhíu chặt mày lại, bàn tay níu lấy áo trong của hắn thật chặt.
Lâm Huân tỉnh lại, cầm bàn tay lạnh buốt của Khởi La, cúi đầu gọi: “Giảo Giảo?” Hình như nàng đang mơ thấy ác mộng, trên trán đều là mồ hôi.
“Đừng mà!” Khởi La lập tức bừng tỉnh, sấm sét bên ngoài “Ầm” một tiếng, trong phòng đều là ánh sáng bạc dữ tợn.
Nàng lập tức nhào vào trong ngực Lâm Huân: “Lâm thúc cứu ta, mau cứu ta!”
“Giảo Giảo, ta ở đây.” Lâm Huân ôm chặt nàng, nhẹ nhàng xoa lưng nàng: “Không sợ.”
Có đôi khi Lâm Huân cũng hoài nghi, tiếng “Lâm thúc” này của nàng có phải là gọi người khác hay không.
Nhưng nàng ôm hắn, gắt gao dựa sát vào hắn, lại khiến cho hắn xác định được mình là người nàng muốn.
Rất nhiều năm rồi Khởi La không nằm mơ thấy giấc mộng đó nữa.
Đó cũng là ban đêm giông tố đan xen, nàng bị Giang Văn Xảo đánh thuốc hôn mê, nhưng ý thức vẫn còn mơ hồ.
Nàng trông thấy cái bóng đen trên tường bị ánh sáng bạc xé rách, sau đó y phục của mình bị tên thủ lĩnh sai dịch xé hết.
Tiếng vải rách rất vang, đâm vào trong tai nàng, đêm lạnh đục khoét vào xương.
Tên thủ lĩnh sai dịch đó thô bạo chà đạp thân thể nàng, cơn đau đớn từ toàn thân đánh thẳng tới tim.
Nàng chỉ có thể khóc, kêu cũng không kêu được, cũng không phản kháng được.
Lúc đó, trong đầu nàng đều là hắn.
Muốn hắn tới cứu nàng, chỉ có hắn có thể cứu nàng.
Nhưng cuối cùng hắn lại không đến.
Lâm Huân cảm nhận được trước ngực ẩm ướt, nâng cằm của Khởi La lên, nhìn thấy nàng rơi lệ đầy mặt.
Nàng rất ít khi yếu ớt như vậy, thật là khiến người ta đau lòng.”
“Rốt cuộc là đã nằm mơ thấy gì? Sợ thành thế này.” Hắn đưa tay lau đi nước mắt của nàng, nàng không phòng bị gì bỗng nhiên nhào tới cắn môi hắn.
Giống như nổi nóng mà cắn, mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập trong miệng của hai người.
Hắn ôm eo nàng, mặc cho nàng nằm sấp trên người mình, muốn làm gì thì làm.
Có đôi khi hắn không có cách nào với nàng, luôn cảm thấy giống như là kiếp trước nợ nàng, kiếp này phải trả.
Hai chú thỏ nhỏ đầy đặn trước ngực nàng cọ vào ngực hắn, thân thể hắn rất phối hợp mà nổi lên phản ứng.
“Giảo Giảo…” Giọng nói của hắn trở nên đục khàn, hắn né tránh nàng, nàng lại không buông tha mà quấn lấy, hôn không rời.
Hai tay của hắn nắm thành nắm đấm đặt hai bên người, mi tâm nhăn thành một chữ xuyên (川).
“Hôn ta…” Khởi La ngồi trên người hắn, kéo lấy vạt áo mở rộng của hắn, nước mắt treo ở khóe mắt, nàng đáng thương mà nhìn qua hắn.
Lâm Huân nhìn thấy áo trong của nàng cũng đã rơi xuống trên cánh tay, lộ ra chiếc yếm hải đường đỏ, tóc dài rối tung ở trên vai, xinh đẹp giống như rong biển trong nước.
Hắn xoay người đặt nàng ở dưới thân, hôn như gió lớn mưa rào.
Lâm Huân hôn đủ rồi, nhớ kỹ lời căn dặn của Thái y, muốn lui lại.
Khởi La lại quấn chặt lấy hắn, giống như dây leo, ép buộc hắn để lại dấu vết ở mỗi một chỗ trên cơ thể, tựa như làm vậy mới có thể che đi vết tích của tên thủ lĩnh sai dịch buồn nôn của kiếp trước.
Chỉ có hắn tiến vào thân thể nàng, mồ hôi của hắn rơi trên người nàng thì mới có thể vỗ về sự chán ghét và sợ hãi trong lòng nàng.
Có lẽ là hôm nay nhìn thấy Giang Văn Xảo, lại biết A Hương mất tích, cũng là một buổi đêm gió táp mưa sa, nàng theo bản năng mà nhớ tới rất nhiều chuyện kiếp trước.
Hóa ra sống lại một kiếp, nàng vẫn là không có hắn thì không được.
Chỗ trống lớn mà nàng để lại trong lòng chỉ có hắn có thể lấp đầy.
“Bây giờ hài lòng rồi?” Lâm Huân cắn ngón tay trắng nhỏ của nàng, thở hổn hển nói.
Khởi La dùng ngón tay vuốt ve chỗ bị nàng cắn rách trên môi hắn, trong lời nói mang theo chút hờn giận: “Ai bảo chàng cả tháng đều không chạm vào ta chứ.
Ta cho rằng chàng không còn hứng thú với ta nữa.” Mấy ngày đầu tân hôn rõ ràng là như keo như sơn, thế nhưng sau này dần dần ít đi.
Sau khi nàng có kinh nguyệt, hai người gần như không sinh hoạt phu thê nữa.
“Đừng suy nghĩ lung tung.” Lâm Huân ôm nàng vào trong lòng, nhặt chiếc áo trong ở một bên mặc vào cho nàng: “Ta sợ thân thể nàng không chịu nổi.”
“Ta cũng không phải là trẻ con!” Khởi La uốn éo người kháng nghị.
“Nghe lời.” Lâm Huân cúi đầu ngậm lấy thùy tai non mềm của nàng, đầu lưỡi nóng ướt quét qua, nàng cười né tránh.
Lâm Huân nói: “Ta đang cố gắng kiềm chế.
Nhưng nàng đừng đến gây rối, giống như đêm nay vậy… Ta không phải là thần thánh, được không?”
Khởi La không nhịn được mà cười ra tiếng, hai tay vòng quanh cổ hắn, liếm vết thương trên môi hắn từng chút một: “Đau không?” Vừa rồi nàng quyết tâm cắn mạnh, bây giờ mình lại đau lòng.
Lâm Huân lắc đầu.
Đừng nói chỉ là như vậy, dù nàng muốn xé ngực hắn ra, móc tim hắn ra, ánh mắt của hắn có lẽ cũng sẽ không chớp lấy một cái.
“Hôm nay ta đi thăm tiểu tử béo nhà Diệp cữu cữu, thân thể của Gia Trân tỷ vẫn không tốt, hơn nữa không thấy A Hương đâu nữa.
Ta sợ nàng ấy xảy ra chuyện rồi.”
Lâm Huân đang dùng tay chậm rãi chải mái tóc ẩm ướt mồ hôi của nàng, nghe vậy thì dừng lại: “Nàng nghi ngờ Giang Văn Xảo?”
“Nàng ta thật sự không phải là một người tốt!” Khởi La không có cách nào nói hết cho Lâm Huân biết chuyện kiếp trước, chỉ có thể nắm chặt tay của hắn, muốn làm hắn tin tưởng nàng: “Mẹ nói sẽ cùng Diệp di nương xử lý chuyện này, nhưng trong lòng ta vẫn rất bất an.
Ta muốn điều Giang Văn Xảo đi khỏi Diệp gia, thế nhưng lại sợ kích thích Gia Trân tỷ.
Chàng biết mà, tình cảm của hai người họ luôn rất tốt.”
“Nếu như thế thì để nàng ta xuất giá sớm một chút.” Lâm Huân lạnh nhạt nói.
Giống như đó là một con sâu con kiến có thể tùy ý bóp chết.
Hắn biết Giang Văn Xảo đã ngụy tạo thư tuyệt bút, sau đó lại nghe nói về bệnh của Trần Gia Trân, rất tự nhiên mà liên tưởng đến tâm tư của Giang Văn Xảo đối với Diệp Quý Thần.
Cắt đứt tâm tư này của nàng ta, nàng ta sẽ không có cách nào quấy phá nữa.
Hả? Sao nàng không nghĩ tới chứ? Khởi La lập tức xuống giường viết thư cho Quách Nhã Tâm, lại bị Lâm Huân đè lại: “Trời lạnh như thế, đi ngủ trước đã.”
Sau nửa đêm, Lâm Huân cho người bỏ thêm hai chậu than vào trong phòng, than ấm đốt nóng, cộng thêm hơi thở ấm áp của hắn, Khởi La ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau khi rời giường, cả người sảng khoái tinh thần.
Trời vừa sáng là Lâm Huân đã đi thượng triều, một mình nàng ăn cơm xong thì theo thường lệ đi đến Phúc Vinh Uyển thỉnh an.
La thị và Doãn thị đều tới sớm hơn nàng, đang nói chuyện ngày mai vào cung.
Doãn thị thở dài, vẻ mặt hâm mộ nói: “Vẫn là tam đệ muội có phúc, vừa vào phủ là đã có chuyện tốt như vậy, còn có thể đi vào hoàng cung.
Ta chưa từng có cơ hội đi đây này.”
Trong lòng La thị cũng hâm mộ, nhưng nàng ta sẽ không nói ra giống như Doãn thị.
Mặc dù Lâm nhị gia có chức quan không lớn nhưng nói thế nào người vẫn còn sống.
Nếu như Hầu phủ thực sự không vượt qua nổi, hai mẹ con Doãn thị cũng không đến nỗi không có ai để dựa vào, nhiều nhất là đi tìm Lâm nhị gia là được.
Nhưng đại phòng bọn họ thì không như thế.
Cho nên La thị chịu khó hơn Doãn thị, lòng dạ sâu hơn nàng ấy, làm gì nói gì trước mặt người khác cũng phải tính toán cẩn thận trước.
Khởi La cười cười, không nói gì.
Nếu như có thể thì nàng không muốn vào cung đâu.
Hoàng cung đối với nàng mà nói không chỉ không có chút sức hấp dẫn nào, ngược lại giống như một cái lồng giam biết ăn thịt người.
Cốt nhục tương tàn, huynh đệ tranh chấp, một chút tình người cũng không có.
Hơn nữa vào cung chúc thọ chắc chắn sẽ chạm mặt những người mình không muốn nhìn thấy.
Gia Khang giữ một mình Khởi La ở lại nói chuyện.
Khấu ma ma đã dâng trà bánh, Gia Khang dùng khóe mắt nhìn lướt qua người con dâu này của mình.
Ban đầu bà không nói tới việc không hài lòng với hôn sự này, nhưng Lâm Huân thích nha đầu này đến mức gấp gáp, lại nhiều lần đến nói trước