Lâm Huân cố ý đi chậm một chút vì để giữ một khoảng cách với Triệu Nguyễn.
Hắn nhận được tin tức, Chu Cảnh Vũ vụng trộm chạy tới biệt viện của Triệu Tiêu gặp riêng Hoa Nguyệt, khi hai người đang lôi kéo thì bị hộ vệ trong biệt viện phát hiện, hai bên còn ra tay đánh nhau.
Triệu Tiêu nổi trận lôi đình, giam người lại.
Chu Cảnh Vũ mạo phạm nữ nhân của Hoàng tử, đương nhiên là gieo gió gặt bão, Triệu gia không giúp Triệu Nguyễn cứu con cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Lúc trước Triệu Thái sư gả Triệu Nguyễn cho Chu Minh Kỳ là vì cho Thái tử có thêm một phần sức mạnh.
Làm sao biết được Chu Minh Kỳ nhát gan sợ phiền phức, bo bo giữ mình, chuyện vượt phép gì cũng không chịu làm, đương nhiên sẽ bị Triệu gia vứt bỏ.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân từ phía sau chuyển đến, Lâm Huân theo bản năng quay người, nhìn thấy Triệu Nghi Hiên dừng lại nơi cách hắn mấy bước.
Vừa rồi khi chúc thọ Thái hậu ở điện Tử Thần, nàng ta mặc lễ phục, đội mũ hoa, đứng bên cạnh Thái hậu, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Nàng ta cho rằng Lâm Huân sẽ nhìn mình thêm một cái, dù chỉ là ánh mắt dừng lại thêm một chút, nhưng hắn lại nhìn thẳng mà đi qua từ trước mặt nàng ta.
Khoảnh khắc đó Triệu Nghi Hiên gần như không có cách nào duy trì nụ cười được nữa, mà là nhìn Lâm Huân một cách tuyệt vọng sâu sắc.
Giờ phút này đứng trong đường hẻm thật dài, trước sau đều không có người, giống như cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hai bên là tường vây cao cao, đã ngăn cách phong cảnh bên ngoài tường, bầu trời tựa như rất cao, cơn gió gào thét thổi qua rất lạnh.
Triệu Nghi Hiên đi từng bước đến gần Lâm Huân, Lâm Huân đứng đó không động đậy, chỉ là đôi mắt hơi híp lại.
Dáng dấp hắn rất cao lớn, liếc mắt là có thể nhìn thấy hắn trong đám người.
Bào phục màu tím gần như làm nền cho sự cao quý và khí phách của hắn phát huy đến mức vô cùng tinh tế.
Túi cá màu vàng treo bên hông hắn, nhẹ nhàng lắc lư, đồ vật tượng trưng cho thân phận tôn quý này là của phụ hoàng nàng ta ngự ban, nhưng dường như ở trước khí thế của người này thì cũng có vẻ nhỏ bé.
Triệu Nghi Hiên rất chắc chắn cả đời mình sẽ không gặp được nam nhân có thể chinh phục nàng ta như thế này nữa, thế nhưng nam nhân này không thuộc về nàng ta.
“Chu Khởi La vậy mà không tới à? Tiếc là mọi người đều chờ nhìn thấy nàng.” Triệu Nghi Hiên nhẹ nhàng mở miệng.
Hôm nay tất cả nữ quyến vào cung hẳn là đều ôm lấy sự tò mò và lòng so sánh với nữ nhân có thể thu phục được Lâm Huân là Chu Khởi La, muốn nhìn xem rốt cuộc nàng có chỗ nào hơn người, dẫu sao thì việc Lâm Huân sẽ lấy ai từng là một vấn đề lớn chưa được giải quyết trong thành Đông Kinh.
Làm sao mà vẫn không nhìn thấy được người thật chứ.
Những ngày này cũng có không ít thiếp mời được đưa đến Hầu phủ, nhưng đều bị người của Hầu phủ lấy việc thân thể Hầu phu nhân khó chịu làm lý do chặn lại.
Lâm Huân bảo vệ nữ nhân đó quá tốt, gần như chưa từng để nàng xuất hiện ở bất kỳ trường hợp công khai nào.
Thế là có rất nhiều suy đoán: Nói dung mạo nàng như thần tiên, Lâm Huân không muốn để người ngoài nhìn thấy.
Nói thân thể nàng yếu đuối, gần như không ra khỏi cửa được.
Nói nàng vốn dĩ không được sủng ái, bị Lâm Huân nhốt trong phủ ngụy trang.
Tóm lại là cái gì cũng nói.
“Nàng ấy bệnh, không thể vào cung.” Lâm Huân nhàn nhạt mà hữu lễ nói.
Triệu Nghi Hiên cười lên, nhưng là kiểu cười tự giễu đến mức gần như điên cuồng: “Nếu như ta sẵn lòng gả cho chàng làm bình thê, cùng nàng ta hầu chung một phu quân, chàng có đồng ý không?” Cái gì mà mặt mũi thiên gia, tự tôn Công chúa, nàng ta từ bỏ tất cả.
So với việc gả cho một người mình không thích, đau khổ cả đời thì nàng ta tình nguyện chia sẻ hắn với người khác.
Thân hình của Lâm Huân dừng lại một chút, hắn mở miệng nói: “Uất ức quá.”
“Ta không sợ uất ức!” Triệu Nghi Hiên tới gần thêm mấy bước, gần như là quát lên.
Lâm Huân bình tĩnh nhìn nàng ta: “Nhưng thần không muốn nàng ấy chịu một chút uất ức nào.”
Triệu Nghi Hiên sửng sốt, sau đó lảo đảo mấy bước, ngửa mặt lên trời cười lớn, cười đến mức nước mắt lăn xuống khuôn mặt, cười đến nỗi yết hầu chua nói không thành lời một câu nào.
Nàng ta là cành vàng lá ngọc quý nhất hoàng gia, do Hoàng hậu sinh ra, không xứng với ai được chứ! Là chính nàng ta muốn ném đi tự tôn trước mặt hắn, trách được ai?
“Ta hận chàng, ta ghét chàng!” Triệu Nghi Hiên khàn giọng quát.
Lâm Huân hành lễ rồi quay người rời đi.
Đối với chuyện tình cảm, xưa nay hắn không thích dây dưa dài dòng, cắt đứt niệm tưởng của nàng ta như vậy cũng tốt.
Hắn nghe nói Hoàng hậu đã chọn lựa hôn sự cho Triệu Nghi Hiên, không nghĩ tới nàng ta còn tới dây dưa.
Bình thê… Trong lòng hắn, không có bất kỳ ai có thể ngang hàng với nàng.
***
Lâm Cẩn trễ một chút mới sang đây thăm Khởi La, sau khi thăm hỏi, Khởi La thấy sắc mặt nàng ấy không tốt thì quan tâm hỏi: “Tiểu Cẩn, có phải thân thể muội không thoải mái không?”
Lâm Cẩn lắc đầu, nắm chặt tay, giọng nói rất nhỏ: “Tẩu tẩu, Huân ca ca có từng nhắc đến hôn sự của ta không?” Chuyện này vốn không nên do một cô nương như nàng ấy nói ra, nhưng nàng ấy lại thật sự sợ hãi, chỉ có thể đi tìm Khởi La nói chuyện.
Buổi sáng nàng ấy vốn cùng La thị và Doãn thị đến đây thăm nàng, nghe thấy hạ nhân đang ở trong hoa viên len lén bàn luận hôn sự của nàng ấy, nàng ấy lại quay về phòng khóc một hồi.
Khởi La cẩn thận suy nghĩ, Lâm Huân hình như thật sự từng nói muốn tìm một gia đình tốt cho Lâm Cẩn, nhưng chọn tới chọn lui đều không có ai thích hợp, cũng đang đau đầu.
Năm nay Lâm Cẩn mười sáu tuổi, đã sớm nên bàn chuyện hôn sự gả đi rồi.
“Có phải muội, đã coi trọng ai không?” Khởi La cho nha hoàn bà tử trong phòng lui ra ngoài, thăm dò hỏi.
Ai ngờ Lâm Cẩn lại quỳ trên mặt đất, kéo váy Khởi La, có chút kinh hoảng nói: “Không phải, ta không thích ai cả.
Cầu xin tẩu tẩu nói cho ca ca biết, ta không muốn xuất giá sớm như vậy, ta còn muốn ở nhà thêm mấy năm, báo đáp ơn nuôi dưỡng của ca ca và Quận chúa.
Cho dù cả đời không xuất giá thì cũng không sao.”
“Muội đứng dậy trước đi.” Khởi La nâng tay của nàng ấy, đỡ nàng ấy đứng dậy.
Khởi La mơ hồ có thể phát hiện ra điều gì đó nhưng không nói ra.
Nàng thật lòng thích Lâm Cẩn, hy vọng giữa bọn họ càng đơn thuần càng tốt.
“Ca ca của muội cũng không phải vội vã muốn gả muội đi.
Chỉ có điều muội đã qua tuổi hôn phối, hơn thêm chút nữa thì chỉ sợ không chọn được người trong sạch.
Chàng ấy không muốn muội uất ức.”
Lâm Cẩn cũng biết là mình hơi vô lý, ngậm miệng không nói lời nào, chỉ rơi nước mắt.
Khởi La đưa tay khẽ lau đi nước mắt của nàng ấy, thở dài: “Việc này ta không làm chủ được.
Chờ ca ca của muội về, ta bảo chàng ấy tự thương lượng với muội, có được không?”
Lâm Cẩn do dự gật đầu, vì sợ Khởi La nhìn ra cái gì đó, nàng ấy cũng không dám nói thêm nữa.
Hình ma ma ở bên cạnh nói: “Phu nhân, đại phu nhân của phủ Quốc công tới, bà ta muốn gặp người.”
Triệu Nguyễn muốn gặp nàng? Đây thật sự là chuyện lạ.
Khởi La sẽ không ngốc đến mức cho rằng Triệu Nguyễn đến thăm bệnh.
Nhưng Triệu Nguyễn là trưởng bối, trên người lại có cáo mệnh công phu nhân nhất đẳng, nàng không có đạo lý không gặp.
Lâm Cẩn thấy Khởi La có khách phải gặp thì cáo từ về trước.
Khởi La bảo Hình ma ma mời Triệu Nguyễn đi vào trong phòng ngủ, nàng dựa vào bàn, trên người đắp chăn mỏng, nhắm mắt dưỡng thần.
Triệu Nguyễn đi vào, nhìn thấy bài trí trong phòng, thầm thở dài.
Dù cho bà ta thường thấy vô số đồ tốt thì cũng không thể không than thở về sự phú quý của phủ Dũng Quan hầu.
Chỉ với cái lư hương nắp kỳ lân làm bằng vàng ròng trong tay Khởi La, đôi bông tai làm bằng bạch ngọc là đã không biết trị giá bao nhiêu tiền.
Thứ như vậy chỉ sợ là đồ ngự ban, nhà công hầu bình thường đều sẽ cất giữ trong khố phòng, phủ Dũng Quan hầu lại tùy tiện lấy ra sử dụng, giống như hoàn toàn không đáng nhắc tới vậy.
Khởi La mời Triệu Nguyễn ngồi trên giường la hán, để Hình ma ma dâng trà, Triệu Nguyễn nói: “Ta có lời muốn nói riêng với con.”
Khởi La