Chào mọi người, tên tôi là 327, câu chuyện dưới đây kể về cuộc đời của tôi.
Tất cả mọi người bên trong bệnh viện tâm thần Trường An cùng những người bên ngoài bệnh viện tâm thần đều nói, tôi là một kẻ bị bệnh tâm thần bẩm sinh.
Vì sao tôi lại mắc bệnh tâm thần? Chỉ có một chữ: Gen.
Bởi vì bố tôi là Lộ Diêu, hung thủ trong một vụ thảm sát phanh thây hai mươi năm trước, còn mẹ tôi là 087, bệnh nhân tâm thần ngay từ nhỏ đã mắc chứng hoang tưởng trầm trọng, đúng vậy, tên của mẹ tôi chính là 087, đó là do y tá Ngưu nuôi dưỡng tôi kể lại, vì vào bệnh viện tâm thần lúc còn rất nhỏ, nên cũng không ai biết cha mẹ của 087 rốt cuộc có đặt tên cho bà hay không.
Dù sao, bọn họ chỉ gọi mẹ tôi là 087!
Rất không may, sau khi bố tôi quan hệ tình dục cùng mẹ tôi, bố tôi lại chính là người giết mẹ tôi, nghe nói sau khi cảnh sát thẩm vấn bố tôi, bởi vì ông ta đã giết quá nhiều người nên mắc chứng tâm thần phân liệt, cũng chẳng hiểu làm sao lại giải thích cùng cảnh sát rằng: "Tôi là một con bọ hung, sau khi cùng con bọ hung khác giao phối, thì muốn giết cô ta!"
Cảnh sát thế mà lại hỏi: "Tại sao anh nghĩ anh là một con bọ hung?"
Bố tôi trả lời: "Tôi chính là một con bọ hung!"
Sau đó, bố tôi liền bị mấy chú cảnh sát nhốt vào ngục giam dành cho phạm nhân được quản thúc chặt chẽ, nghe nói nơi đó đãi ngộ cũng không tệ lắm, nhưng mấy năm trước, nghe nói ông ấy bị một tù nhân chuẩn bị vượt ngục sát vách xử lý rồi.
Bởi vì cái tiểu sử gia đình như thế, cho nên từ khi vừa mới sinh ra, ngoại trừ y tá Ngưu, không ai nguyện ý chăm sóc tôi cả.
Bọn họ ai cũng cảm thấy tôi là thứ cô hồn cát đảng, một ngày nào đó sẽ giống như bố tôi, giết hết tất cả bọn họ.
Thật ra ban đầu tôi cũng có thể lớn lên như một đứa con nít bình thường tại cô nhi viện, thế nhưng sự thật lại chứng minh, bởi vì cái tiểu sử dọa người của tôi, không có bất kỳ cái cô nhi viện nào dám nhận tôi.
Nhưng sau khi tôi được sinh ra, đã thu hút không ít người mang theo cái đồ gì đó màu đen có đèn nhấp nháy đến để phỏng vấn tôi, bọn họ cho rằng, trên người của tôi chắc chắn có một loại sức mạnh nào đó rất khủng khiếp, giống như Đại Địa Hoàng.
Sau đó, chỉ có duy nhất y tá Ngưu có chút lòng thương hại nên thu nhận tôi.
Nhưng bởi vì y tá Ngưu sinh hoạt tại bệnh viện tâm thần, tôi cũng chỉ có thể sống tại bệnh viện tâm thần.
Nhưng điều khiến tôi cảm thấy sao mà cuộc đời lại bất hạnh như thế không chỉ có chuyện tôi ra đời thế nào, mà ngay cả y tá Ngưu, sau khi thu nhận tôi, chồng của y tá Ngưu cũng rời bỏ y tá Ngưu.
Nghe nói ngày đó là tết thanh minh (1), chồng của y tá Ngưu đột nhiên mất tích, không ai biết là do chủ động rời bỏ hay bị người khác mưu sát, dù sao không còn thấy chồng của y tá Ngưu nữa.
Bắt đầu từ ngày đó, y tá Ngưu cũng có bộ dạng giống mấy người trong bệnh viện tâm thần, mà đặc điểm của căn bệnh tâm thần của bà ấy chính là thích trốn trong căn phòng nhỏ xíu, ôm một chai nước biển, vừa truyền dịch vừa lẩm bẩm "Thanh minh thời tiết vũ phân phân, lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn." (2)
(1) Tết thanh minh: rơi vào khỏàng thời gian giữa xuân đến cuối xuân.
Đây là dịp để con cháu sum vầy, bày tỏ lòng thành với tổ tiên, nguồn cội.
(2) Dịch thơ: Tiết thanh minh mưa rơi lất phất, người đi trên đường buồn tan nát cả cõi lòng.
Đây là hai câu thơ trong bài thơ “Thanh Minh” của Đỗ Mục vào cuối thời Đường.
Bạn có thể tham khảo cả bài thơ tại Thi Viện.
Cho đến khi tôi được 5-6 tuổi, y tá Ngưu cũng không còn ôm chai nước biển nữa mà chuyển sang ôm tôi, vừa vuốt ve tôi, vừa nói "Thanh minh thời tiết vũ phân phân, lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn." Cho nên lúc tôi được 5-6 tuổi, tôi còn tưởng bản thân tôi là một con mèo.
Nhưng từng năm trôi qua, thời gian trôi dần, tôi cũng nhận ra, thật ra tôi là một con người.
Mà do hiếu kì về câu nói kia của y tá Ngưu, tôi vụng trộm chạy đến tầng hầm của bệnh viện tâm thần, nơi có một chỗ đọc sách giống như thư viện.
Nghe nói cái chỗ giống thư viện kia là do một bác sĩ tâm lý từng làm việc tại bệnh viện tâm thần Trường An giữ lại, sau khi người đó đi, bác sĩ Hàn cũng thường lui tới chỗ đó.
Mà cũng ngay tại cái thư viện thu nhỏ chất đầy sách kia, lần đầu tiên tôi gặp được bác sĩ Hàn.
Tướng mạo của bà ấy khá tròn trịa, đôi mắt đặc biệt lớn, mái tóc màu đen luôn luôn bết dầu khiến nó bóng loáng đến buồn nôn, cùng với một cặp mắt kính mạ vàng.
Lúc đó tôi mới chỉ tầm 10 tuổi, bởi vì đồ ăn tại đây chẳng mấy lành mạnh, toàn chứa đầy dược liệu tại bệnh viện tâm thần, khiến tôi trông xanh xao vàng vọt, chỉ cần một bàn tay của bác sĩ Hàn là đủ nhấc bổng tôi lên.
Đôi mắt lớn của bà ta nhàn nhạt lướt qua quyển sách « Đường thi tam bách thủ » (3) trên tay tôi, sau đó hung hăng ném tôi về phía cái cửa sắt của thư viện, rồi mắng "Đúng là cái thứ bẩn thỉu, về sau không cho phép tới nơi này."
(3) Đường thi tam bách thủ: một tuyển tập gồm hơn 300 bài thơ Đường do học giả Tôn Thù cùng phu nhân Từ Lan Anh tuyển soạn vào khoảng năm 1763 triều Càn Long thời nhà Thanh.
Đây chính là tập thơ chứa bài thơ “Thanh Minh” của Đỗ Mục.
Từ lúc đó về sau, tôi liền nhận ra, bác sĩ Hàn cũng giống chúng tôi, bà ta là một bệnh nhân tâm thần phân liệt.
Trong mắt viện trưởng, bà ta là một bác sĩ tâm lý từ ái kiên nhẫn, còn trước mặt chúng tôi, bà ta liền biến thành một mụ phù thủy hung ác lại nhưng lại có phần tự ti.
Cho nên mới nói, ai mà sống lâu tại bệnh viện tâm thần, sớm muộn rồi cũng sẽ trở nên có chút không bình thường.
Còn tôi sau đó thì sao? Bác sĩ Hàn càng không cho tôi đến thư viện tại tầng hầm, tôi càng hết lần này tới lần khác lẻn vào đó.
Thừa dịp vào ban đêm, những bệnh nhân trong phòng bệnh đều đã ngủ thiếp, y tá Ngưu cùng bác sĩ Hàn đều về ký túc xá của họ nghỉ ngơi, tôi rón rén từ trong phòng bệnh đi ra ngoài, vì quen thuộc bố trí của hệ thống báo động, nên tôi mới nhẹ nhàng lẻn vào tầng hầm mà không hề bị bất kì kẻ nào phát hiện.
Và cũng kể từ lúc đó, tôi bắt đầu biết nhận thức.
Tôi học được rất nhiều thứ trong tầng hầm, cũng đọc qua rất nhiều rất nhiều chuyện trong sách.
Tôi biết y tá Ngưu đọc câu thơ kia là liên quan tới tết thanh minh, nhưng tôi thực sự không hiểu tại sao bà lại cứ lầm bẩm câu thơ đó, có lẽ là bởi vì bà ấy đơn thuần thích như vậy.
Trong tầng hầm, tôi còn đọc được rất nhiều quyển sách nằm trên giá sách cao nhất liên quan tới những nghiên cứu về bệnh tâm thần, trong đó viết rất nhiều về những căn bệnh tâm thần, bởi vậy, tôi cũng có thể hiểu rõ, những người bạn cùng phòng bệnh với tôi bị những chứng bệnh tâm thần gì.
345 là bạn cực kì thân của tôi, tuổi của cậu ấy cũng không quá chênh lệch với tôi, cậu ấy là một cô bé mũm mĩm, chỉ số thông minh thấp, suốt ngày chỉ nghĩ về đồ ăn.
Lúc tôi