Thế nhưng vào giờ phút này, tôi còn đang chìm đắm trong cái cảm giác chua xót cõi lòng từ trong « Le Père Goriot » mà chẳng thể tự thoát ra được, theo bản năng hai cánh mũi của tôi xịt xùi đầy thương cảm, ngữ điệu cũng trở nên cực kì lạnh lùng, "Đâu có chuyện gì liên quan tới em?"
424 cúi đầu xuống, khóe miệng nhẹ nhàng khẽ cong, "Bà ấy vẫn làm bác sĩ, một vị bác sĩ bình thường."
Lần này, tôi thật sự có chút ngơ ngẩn.
Sau đó, 424 nói với tôi cái hôm mà anh bị thương ở sau lưng, lúc được đưa đến bệnh viện, mơ mơ màng màng anh nghe được một đoạn đối thoại.
Đầu tiên là giọng nói của y tá Ngưu xuyên qua một lớp rèm mỏng truyền đến tai anh, "Hả? Đồng chí cảnh sát, các anh sao lại tới đây?"
Theo sau ngay lời đó là giọng nói trầm ổn của một viên cảnh sát, "Là như thế này, chúng tôi vừa mới thẩm vấn bác sĩ Hàn Cửu phòng bên cạnh, sau khi nghe về sự tình xảy ra trong bệnh viện, đúng lúc ở đây có đối tượng trong diện tình nghi, nên chúng tôi muốn đến nói chuyện."
Y tá Ngưu "À" một tiếng, lại bổ sung "Thế thì các anh tới thật không đúng lúc, miệng vết thương của cậu ta vừa mới được khâu lại, bây giờ còn chưa tỉnh."
"Vậy cậu ta làm sao lại bị thương? Tôi nghe nói, chúng tôi vừa rời đi thì cậu ta liền bị đâm một dao?" Cảnh sát hỏi, tôi biết, bọn họ nói bóng nói gió, thật ra là bọn họ đang tình nghi chuyện này liên quan đến tôi.
Y tá Ngưu vội vàng giải thích "Cậu ấy bị một bệnh nhân khác trong bệnh viện đâm, bệnh nhân kia có xu hướng bạo lực, bây giờ đã bị cô lập một phòng riêng."
"Vậy còn bệnh nhân có số hiệu 327 đâu?" Ông cảnh sát đó quả nhiên là hỏi về tôi.
Y tá Ngưu nói "Con bé bị dọa sợ, đã được tôi mang về phòng, ngược lại không có chuyện gì."
424 nói rằng mấy chuyện sau thì anh không còn nhớ rõ nữa, nhưng dựa vào đoạn hội thoại ngắn ngủi giữa ông cảnh sát cùng y tá Ngưu, anh rõ ràng nhớ kỹ, ông cảnh sát đó hình như có nói mấy câu này:
"Chúng tôi vừa mới đem Hàn Cửu đi làm kiểm tra tâm lý."
"Các chỉ tiêu của bà ấy rất bình thường, không có bất kỳ biểu hiện gì của người bị tâm thần phân liệt"
"Trước đó chúng tôi cũng đã kiểm chứng các loại thuốc điều trị, và theo lời Hàn Cửu tường thuật những loại thuốc đấy là cho những bệnh nhân đặc biệt trong bệnh viện dùng, chứ không phải là cho bà ấy dùng."
"Tôi mới suy ngẫm, một vị bác sĩ tâm lý tại sao có thể bị bệnh tâm thần.
Xem ra...!thật cũng là do cái tính cách cáu kỉnh của con bé 327.”
"Tôi còn nghe nói, bố của 327 là Lộ Diêu, tên hung thủ trong vụ thảm án năm đó mà phải không? Chuyện ly kỳ như thế, thật sự hiếm có."
"Thật ra chúng tôi cũng đang cân nhắc xem có nên giam 327 lại không? Dù sao mấy đứa con của bệnh nhân tâm thần, nếu ở chung, thật ra cũng quá nguy hiểm đối với những bệnh viện tâm thần khác."
Y tá Ngưu vẫn còn thương tôi, nghe được cảnh sát nói như vậy, bà ấy lập tức lộ ra một mặt khó chịu, "Chuyện này cũng không nhọc đến mấy vị cảnh sát các anh quan tâm, nội quy trong bệnh viện chúng tôi cũng không thể tùy ý mà sửa đổi, vả lại bản thân 327 cũng chưa bao giờ phạm phải tội gì lớn cả."
"Dĩ nhiên không phải, ý tôi ấy là, về việc thiết lập bệnh trạng tâm thần phân liệt cho bác sĩ Hàn Cửu là không thể, cho nên dựa trên căn cứ của vụ việc, 327 là bệnh nhân tâm thần, mà cũng chẳng có chứng cứ nào rõ ràng chứng thực Hàn Cửu phạm tội, còn thêm cái cậu gì đấy tên Mạc Khi, bọn họ cũng toàn là người có bệnh tâm thần, chúng tôi không có cách nào tin vào lời bọn họ được, cho nên...!"
"Cho nên?" Y tá Ngưu lo lắng hỏi cảnh sát, "Cho nên Hàn Cửu đã nói cái gì với các anh? Cô ta đã nói chuyện gì bậy bạ có phải không?"
Giọng nói của viên cảnh sát vẫn lễ phép bình tĩnh như cũ, "Bà ấy nói 327 không hiểu vì sao đột nhiên tập kích bà ấy, vả lại căn cứ theo ý kiến của các chuyên gia tâm lý và bà Hàn Cửu, bọn họ nói 327 có thể là đã di truyền loại gene bạo lực từ bố, cho nên...!cho tới bây giờ, thật ra những ý kiến của bọn họ cũng không hề sai, 327...!có lẽ con bé thật sự có gene của một kẻ sát nhân."
424 nói đến đây thì dừng, anh quay đầu nhìn về phía tôi, rất sợ tôi sẽ bạo động sau khi nghe những lời này từ mấy ông cảnh sát, nhưng biểu hiện của tôi lại rất bình tĩnh, cực kỳ bình tĩnh nữa là đằng khác.
Kỳ thật, bởi vì cái chuyện bố tôi là Lộ Diêu quả đúng là sự thật không thể sai được, từ nhỏ tôi đã quen cái cảnh bị mấy người chung quanh quy chụp cho cái mác con quỷ bẩm sinh.
Nhớ kỹ năm tôi lên 5, trong phòng bệnh có một bệnh nhân, nghe bảo là bị cái bệnh thích sạch sẽ gì đấy xong còn thêm cái chứng hoang tưởng muốn tự sát, kỳ thật tôi biết bà ta chỉ là một phóng viên cải trang để vào đây thám thính.
Vào đêm đầu tiên khi bà ta vào đây, liền nắm lấy tay của tôi bí mật hỏi tôi cảm thấy thế nào, hỏi tôi có muốn đâm bà ta một dao hay không...!lúc đấy tôi cảm thấy thật sự hoảng hốt với mấy câu hỏi biến thái của cái bà bị tâm thần này, nhưng tôi chỉ có thể giả bộ như không có gì, bình tĩnh giống thường ngày, sau đó gật gật đầu nói với bà ấy, "Không muốn."
Kỳ thật lúc đó tôi rất muốn cầm cái gì đó rồi đâm bà ta vài cái, cái bà phóng viên đáng chết đấy định vẽ lên đủ thứ chuyện biến thái về tôi để kiếm cơm, bà ta có chết cũng đáng đời.
Tuy nhiên, về sau bà ta được sắp xếp rồi lén lút xuất viện, sau đó tôi cũng không còn gặp bà ấy nữa, cũng không biết hiện tại bà ấy sống thế nào, có phải vẫn còn viết mấy chuyện về tôi hay không.
424 lúc này vươn tay nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng hỏi tôi, "Em ổn chứ?"
Tôi nháy mắt, y hệt như một con búp bê hỏi 424, "Sau đó thì sao, sau đó y tá Ngưu nói cái gì?"
424 thấy tôi như thế, liền yên tâm nói tiếp, "Sau đó y tá Ngưu hình như rất bực tức, thật ra lúc đấy anh cũng không tỉnh táo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được, y tá Ngưu rất tức giận.
Bà ấy liền lập tức đuổi mấy viên cảnh sát ấy ra khỏi bệnh viện, mấy người đó còn bị bà ấy chửi bới cho một trận.
Sau khi trở lại thì bà ấy đến bên giường của anh, tựa như là đang nói với anh, bà ấy không tin em mang gene của một tên sát nhân, bà ấy tin em là một đứa bé