Lúc ấy tôi vẫn còn chưa biết được chân tướng nên mặt cứ nghệch ra, chỉ biết đứng đó nhìn 424 kéo y tá Ngưu đi qua một bên, len lén nói chuyện rất lâu.
Đứng tại chỗ, đầu của tôi tự động nghiêng qua một bên, trong tầm mắt mình, hai gương mặt của 424 và y tá Ngưu như được phóng đại gấp bội, thậm chí lỗ chân lông trên mặt bọn cũng hiện rõ trước mắt tôi.
Thanh âm chợt xa chợt gần, cực kì quỷ dị.
Vào thời khắc này, tôi lại nghe thấy loáng thoáng mấy chữ Lộ Diêu, 087, rồi còn có tên của một người khác, nhưng tên của người này thì tôi không nhớ rõ, bởi vì lúc ấy với tôi mà nói, cái tên đó không hề có một chút trọng lượng nào.
Một lát sau, biểu cảm trên mặt 424 trở nên kịch liệt, anh bắt đầu lớn tiếng tranh luận với y tá Ngưu y hệt một người bình thường, "Cháu biết mấy năm nay cô sống không tốt, nhưng nói thật cũng có ai sống được yên ổn đâu? Thôi thì dù gì chú ấy cũng đã mất rồi, cô cũng buông tha cho con bé đi!"
Trên mặt y tá Ngưu thoáng hiện lên một vẻ tang thương cùng ngoan cố, bà ấy nhàn nhạt nhìn tôi một lúc, một bàn tay đặt trên cánh tay khác, bà nói, "Ông ấy mất rồi, không ngờ là ông ấy đã mất thật rồi, có phải đó là cái tên đàn ông nhẫn tâm thậm chí ngay cả trước lúc chết cũng không thèm nhìn mặt tôi có đúng không? Đúng là cái tên đàn ông bạc tình bạc nghĩa."
"Chú ấy không phải là không muốn, mà nói thật là không dám.
Chú ấy nói, người duy nhất mà chú ấy có lỗi trên đời này chính là cô." 424 nhẹ giọng nói, lo lắng vỗ lên bả vai y tá Ngưu.
Y tá Ngưu nghẹn ngào, hai hàng mi đã giàn giụa nước mắt.
Bà ấy đưa tay lên che miệng, lại bắt đầu lâm vào trầm tư phiền muộn như mọi hôm, qua một hồi lâu, bà ấy mới bắt đầu đáp, "Vậy cậu mang con bé đi đi, nhưng cậu có thể cam đoan là sau khi ra ngoài, có chỗ nào có thể an toàn cho con bé hơn nơi đây không? Ai cũng biết con bé là con gái của hai bệnh nhân tâm thần mà."
"Cháu có thể cam đoan, rời khỏi nơi này, cô ấy sẽ không còn là 327, cô ấy sẽ là một người hoàn toàn mới, cô sẽ...." 424 nói đến đây lại mím môi một cái, rồi nói, "Cô ấy sẽ là em gái của cháu."
"Đúng vậy, con nhỏ ngay từ ban đầu đã là em gái của cậu." Y tá Ngưu lạnh lùng đáp, quay người đưa lưng về phía tôi, lại hỏi 424, "Vậy còn cậu? Cậu cũng định lẻn ra ngoài sao? Con bé chưa từng có tên chính thức trong danh sách, nhưng cậu thì lại vào đây đường đường chính chính.
Nếu cậu không nói cho tôi biết, tôi còn tưởng cậu bị tâm thần thật."
424 khoanh tay trước người, một bàn tay vô thức nắm lấy cằm, "Cháu có thể tìm bạn bảo lãnh cho cháu ra ngoài, thẻ căn cước của cháu tại Bắc Kinh là giả, thậm chí cho dù cháu có lén dẫn 327 rời đi thì cũng chẳng ai tìm ra được cháu.
Nhưng vấn đề chính là cháu không thể quang minh chính đại dẫn 327 ra ngoài, cô cũng biết nguyên nhân mà đúng không."
Y tá Ngưu gật đầu, "Do vụ của bác sĩ Hàn và Cung Diệu Thấm, mấy ngày nay viện trưởng sắp xếp rất nhiều bảo vệ ở bên ngoài, tất cả xe cộ ra vào đều phải được kiểm tra cẩn thận, cậu không có khả năng dẫn con bé ra ngoài, trừ phi..." Y tá Ngưu nói đến đây, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, "Trừ phi con bé đã chết rồi."
Nghe đến đó tôi chợt sửng sốt, tôi rất sợ thằng cha Tử thần’ lại chuẩn bị bám đuôi tôi thêm một lần nữa.
Hai mắt 424 sáng lên, hưng phấn nói, "Đúng rồi, chỉ cần là một bản chứng nhận tử vong thì có thể đem cô ấy ra ngoài rồi."
Y tá Ngưu quay người đi đến trước mặt tôi, vỗ vỗ đầu của tôi hỏi, "327, con có muốn giả chết không?"
Tôi thẫn thờ nhìn y tá Ngưu và 424, cuối cùng tôi không hiểu sao lúc đó bản thân mình lại gật đầu.
Có lẽ, từ sâu trong nội tâm, tôi đã muốn mau mau đến thế giới thực mà mấy quyển tiểu thuyết vẫn hay viết.
Mọi chuyện lúc sau diễn ra với tốc độ thần tốc, tôi bị y tá Ngưu cho uống một dung dịch thuốc mê, mà mọi người vẫn hay gọi là thuốc giả chết.
Không nhúc nhích nằm trên giường.
Sau đó nửa giờ, y tá Ngưu giả bộ như đột nhiên phát hiện, rồi kiểm tra nhiệt độ cơ thể tôi, bà ấy cố ý không cho bác sĩ Hàn biết, vội đi tìm một vị bác sĩ phụ trách phòng sát vách kiểm tra qua hết thảy cho tôi, họ tự hỏi có phải tôi đã uống bậy bạ thứ gì không...!Cuối cùng, tôi thành công lấy được một tờ giấy chứng nhận tử vong.
Tôi không biết trong khoảng thời gian đó, Cổ Lệ biểu lộ thế nào, cũng không biết rõ tình hình 231 và 117 có thể rất hoảng hốt hay không.
Bọn họ có lẽ sẽ cảm thấy bởi vì tôi lén đi ra thế giới thực nên mới chết, và có lẽ bọn họ cũng sẽ từ bỏ ý định đi ra thế giới thực.
Tuy nhiên nhiều năm về sau, mỗi khi tôi nhớ về bệnh viện tâm thần, nhớ về thôn Hạnh Hoa đến chốn đào nguyên của mình, tôi vẫn thường sẽ nằm mơ.
Ở trong giấc mộng, tôi và 424 vẫn còn là bệnh nhân tâm thần viện ở chung một phòng bệnh, tôi cùng bọn 231 đi đào một cái hang thông ra thế giới thực, chúng tôi thành công trốn ra khỏi bệnh viện tâm thần, nhưng chúng tôi chỉ đứng trên vùng đất mới đó một lát.
Sau đó tất cả chúng tôi đều lo lắng về 345, vì vậy chúng tôi đã quay trở lại.
Mỗi khi nằm mơ về điều này, tôi lại cảm thấy giấc mộng ấy thật tốt biết bao! Chúng tôi có thể sinh sống trên quê hương của mình, lại có thể tùy ý trườn qua cửa hang tận hưởng thế giới thực trong tiểu thuyết, nếu có thể cứ mãi sống như thế, nhưng có lẽ đó chỉ là thứ xảy ra trong giấc mộng thôi, có phải không?
Bởi vì bị y tá Ngưu lừa uống dung dịch thuốc mê, tôi không được nói lời tạm biết cùng 345 một cách chính thức, cũng không có cơ hội do dự tiếp tục truy cứu những chuyện trong quá khứ của Cổ Lệ, bác sĩ Hàn, và 087.
Tôi cũng chưa nói cho 231 và 117 biết cái hang bọn họ đào là vào phòng ngủ của y tá Ngưu.
Nhưng cuối cùng tôi đã đem hết thảy tất cả mọi chuyện để lại ở bệnh viện tâm thần, sau khi tỉnh lại tôi vẫn ôm một bụng lo lắng lẫn hoảng sợ, tôi nhìn thấy mình đang nằm trên một băng ghế sau của một thứ gọi là ô tô, còn đầu tôi đang gối lên chân 424.
Tôi đang thu mình nằm trên đùi 424 như một con mèo, dùng hết sức mình sinh vươn eo ngồi dậy, tôi thấy 424 mặc một bộ âu phục đen tuyền rất đẹp và chỉnh tề, giống như một vị hoàng tử trong tiểu thuyết vậy.
Lạ thật, làm sao mà lúc đó tôi đã cảm thấy 424 mặc âu phục đẹp đến thế nhỉ?
424 ôn hòa nở một nụ cười, anh cũng không chê bộ đồ bệnh nhân của tôi, một tay ôm tôi vào trong ngực, "Em có ổn không?"
Tôi cảnh giác nhìn lên cửa sổ xe tối tăm mờ mịt trước mặt, hỏi 424, "Nơi này là nơi nào?"
424 nhìn ngoài cửa sổ một chút rồi đáp, "Bây giờ chúng ta đã rời khỏi Bắc Kinh, chờ một lúc nữa chúng ta