Một khoảng thời gian sau, tinh thần yếu ớt của tôi cứ chờn vờn tại cái khoảnh khắc tôi bị Cung Diệu Thấm dùng mảnh thủy tinh đè vào cổ trong bóng tối mà làm cách gì tôi cũng không thể tự thoát ra được.
Lúc ban đầu, 424, người duy nhất cho tôi an ủi mỗi khi sợ hãi, nhưng mỗi khi tôi đến gần anh thì tôi lại nhìn thấy đôi mắt trống rỗng đang nhìn chằm chằm vào tôi của Cổ Lệ.
Ánh mắt kia, khiến tôi cảm thấy, chỉ cần một giây sau chị ấy liền chạy tới bóp cổ tôi.
Tôi không biết Cổ Lệ tại sao lại muốn quấy nhiễu trò chơi giữa tôi và 424, nhưng là một bệnh nhân tâm thần, tôi không định suy nghĩ nhiều.
Cuộc sống của tôi lại quay về điểm xuất phát, mỗi sáng sớm sẽ khóc một hồi cùng Cổ Lệ, buổi trưa thét lên cùng Mao Đầu, bình thường lúc không có chuyện gì làm, tôi liền cùng 345 đi tới đi lui trong bệnh viện tìm đồ ăn.
Lúc chiều, y tá Ngưu dẫn chúng tôi đi trong sân tản bộ.
424 cố ý bám sát phía sau tôi, bước chân của anh có chút gấp rút, "Em quên chúng ta đang chơi trò chơi sao?"
Tôi nhớ chứ, nhưng bởi vì Cung Diệu Thấm, tôi cho là chúng tôi đã ngầm hiểu với nhau sẽ ngưng cái này trò chơi nhàm chán này lại rồi.
Hiện tại 424 nhắc lại lần nữa, tôi cảm thấy chán lắm rồi, nên chỉ biết giả vờ ngốc nghếch nói "Trò chơi gì?"
"Trò chơi giả bộ như người bình thường đấy!" 424 lặng lẽ trợn đôi mắt tuấn lãng của mình, còn giọng nói của anh đang bùng nổ trong não tôi.
Tôi gật đầu "Không nhớ rõ." Nói xong, tôi bỏ rơi 424 đi về phía trước, hoang mang gấp rút bước được mấy bước, tôi cố ý vấp ngay trên một tảng đá rồi té ngã.
Y tá Ngưu vội vàng đi tới, nhấc tôi lên giống như một cái túi, rồi ném tôi qua một bên "Tại sao lại trượt chân rồi?"
Tôi gãi gãi cái đầu rối bời của mình, một đôi mắt nhìn lên bầu trời mênh mông vô định "Trời tối."
Y tá Ngưu thở dài, dẫn tôi tới phòng chữa bệnh và chăm sóc, dùng rượu thuốc thoa lên vết thương tại đầu gối, quay người tùy ý lấy ra quyển sách « Đồi gió hú » từ trên giá sách đưa cho tôi.
Tôi đơn giản lật vài trang, rồi ngẩng đầu nhìn thấy y tá Ngưu cô đơn đứng tại khung cửa sổ, đột nhiên lại lầm bầm lầu bầu câu "Thanh minh thời tiết vũ phân phân, lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn."
Nhiều năm về sau, tôi quên không được cảnh tượng thường xuất hiện trong sinh mệnh của tôi.
Y tá Ngưu mặc bộ đồng phục màu hồng đã bạc màu nhúm nhó, thân thể cứng ngắc nhưng khi tựa vào khung cửa sổ lại khiến người ta cảm thấy thật mềm mại.
Tóc của bà ấy đã lốm đốm trắng đen, búi cao bên trong một cái nón nhỏ, chỗ tóc mai có một cái kẹp màu đen trơn bóng phản chiếu lại ánh sáng, làm nổi bật lên đôi mắt dài nhỏ vô cùng thâm thúy của y tá Ngưu.
Tôi ngơ ngác nhìn y tá Ngưu, trông thấy y tá Ngưu đang nắm hai tay đặt trước cửa sổ, rồi lại nhìn cành liễu rũ lẩm bẩm câu "Thanh minh thời tiết vũ phân phân, lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn."
Y tá Ngưu cứ lặng yên đọc sách chẳng màng trời đã chuyển sang tối, về sau bà ấy rốt cục cũng bừng tỉnh.
Bà ấy đến gần, lấy quyển sách « Đồi gió hú » trong tay tôi, sờ lên đầu của tôi rồi nói, "Bác thật hối hận, lúc trước nên đặt tên cho con, để con có cơ hội làm người bình thường, thế nhưng đều tại bác, đều tại bác··· "
Y tá Ngưu nói xong, liền kéo tay tôi, dẫn tôi về phòng bệnh.
Kỳ thật trong nội tâm của tôi tuyệt đối không hề trách móc gì y tá Ngưu, tôi thích bệnh viện tâm thần, tôi thích ở lại đây, từ nhỏ tôi đã thích, và vẫn luôn thích cho đến tận bây giờ.
Hành vi của mấy người bạn kia cho dù đối với người bình thường thì không phù hợp, nhưng đối với tôi, thì họ lại thật thú vị.
Tôi chưa từng nghĩ tới mình ra khỏi bệnh viện tâm thần sẽ sống như thế nào, bởi vì tôi căn bản đối cái thế giới bình thường mà người bình thường hay nói không hề có chút hứng thú.
Tôi đọc sách chỉ vì muốn tự mình trả lời những câu hỏi tôi thắc mắc ngoại trừ bệnh tâm thần, mà sự thật đã chứng minh, thế giới của người bình thường không tốt đẹp gì cho cam, bọn họ bị gò bó trong khuôn phép, luôn phải che đậy bản chất thật, so với chúng tôi còn phức tạp hơn nhiều.
Lúc trước, trong mắt tôi, tất cả mọi người của thế giới ngoài kia đều là Javert trong « Những người khốn khổ » (1), bọn họ chính trực uy nghiêm.
Mà chúng tôi nếu như đột nhiên có một ngày rơi xuống thế giới thực, chúng tôi lại biến thành Jean Valjean (2), phải chịu một số phận lang bạt.
Đương nhiên, lúc đó, tôi còn chưa xem hết « Những người khốn khổ ».
(2)
(1) Javert: là một nhân vật hư cấu và là nhân vật phản diện chính của tiểu thuyết Những người khốn khổ (Les Misérable) xuất bản năm 1862 của Victor Hugo.
Để mọi người hiểu dụng ý của tác giả, Javert được miêu tả như: “Ông ta là người đàn ông sống, thở, ăn, ngủ và sẽ chết vì công lý, dưới hình thức của luật pháp.”
(2) Jean Valjean là nhân vật chính trong tác phẩm Les Misérable, trong truyện Jean Valjean là một người phải gánh chịu một cuộc sống đầy bất hạnh, sống 19 năm trong ngục tù chỉ vì tội trộm bánh mì cho cháu mình, trong tù ông được giám mục Myriel khai sáng và sau này ông đã cứu giúp rất nhiều người.
Valjean và Javert là nguyên mẫu điển hình cho sự đối nghịch trong văn học.
Ai chưa đọc hoặc xem Les Misérable thì đọc sách hoặc xem thử film có Anne Hathaway và Hugh Jackman đóng hay lắm luôn.
Trở lại trên giường, tắt đèn.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh tường hòa.
424 đang nhìn tôi trừng hai mắt, vẫy vẫy tay "Muốn ngủ cùng chỗ với anh không?"
Tôi ngồi ở trên giường không nhúc nhích, ánh sáng xung quanh nhấp nháy, phảng phất ở nơi nào đó tôi lại thấy đôi mắt vô hồn của Cổ Lệ.
Tôi liền run rẩy, ôm cánh tay mình gật đầu, "Không muốn."
424 không vui cắn môi một cái, vết sẹo như hoa trên mặt đã dần dần tan biến.
Trên người anh vẫn tỏa ra hương thơm lăng liệt của Hạnh Hoa, trong lời nói lộ ra một vẻ cô đơn, "Được”.
Nói xong, anh nằm thẳng trên giường, nhắm mắt lại thiếp đi.
Tôi nằm dài trên giường, nhìn trần nhà đầy hố sâu hồi lâu vẫn không ngủ được.
Thế là tôi đứng dậy, quyết định đè nén cái nỗi sợ bị Cung Diệu Thấm sát hại, đi đến thư viện dưới tầng hầm đọc sách.
Trong bóng đêm tôi lần mò lục lọi, vượt qua hết góc này đến góc khác mà tôi chỉ thấy lờ mờ, cuối cùng cũng xuống được đến thư viện dưới tầng hầm.
Đẩy cái cửa sắt kêu cót két của thư viện, tôi quả thực sững sờ.
Cách sắp xếp trong thư viện, so với lần trước tôi đến đây, đã thay đổi thật nhiều.
Thư viện ban đầu chỉ có bốn cái giá sách sắp xếp ngay ngắn thẳng tắp, các tác phẩm kinh điển, tiểu thuyết, thơ ca, sách chuyên môn được phân loại vô cùng rõ ràng.
Nhưng bây giờ, trong thư viện mặc dù vẫn được sắp xếp có tổ chức, nhưng lại có một mớ hỗn độn mà tôi không thể kiểm soát được.
Vị trí giá sách bị dịch chuyển, hiện giờ chúng được sắp xếp giống như hai cánh cửa mở ra trước mặt tôi.
Ở đằng sau bàn đọc sách có thêm một cái tủ nhỏ, trong kệ tủ không còn bất kỳ đồ vật gì.
Trên giá sách có nhiều tác phẩm kiệt tác và tiểu thuyết hỗn độn cùng một chỗ, những tập thơ rối tung không biết vào đâu, sách chuyên môn thì thượng vàng hạ cám bày ra trên giá sách hoặc trên bàn sách.
Tôi ngồi vào ghế trước bàn đọc sách, nằm sấp trên mặt bàn tỉ mỉ đánh giá mấy quyển sách trên mặt bàn: « Nguồn gốc của độc cổ Miêu Cương », « Trộm mộ Zombie và thám hiểm mộ cổ », « Delomelanicon », « Thủ đoạn ngâm Formalin »...!Tôi xem xét lần lượt từng quyển, hầu như toàn bộ đều là sách mà tôi đọc không hiểu, nhưng không biết vì sao tôi lại thấy không thích mấy quyển sách này.
Tôi bĩu môi, cúi đầu dò xét quyển sách đang đặt trước mặt.
Ngay trên trang đầu tiên, đã có người dùng bút xanh đánh dấu: ‘Kiểu chết tao nhã nhất: Nằm ở trên giường, uống thuốc ngủ trước, rồi uống Domperidone (3).’
(3) Domperidone là chất kháng dopamin với đặc tính chống nôn.
Tôi đọc câu ‘Kiểu chết tao nhã nhất trước mặt, đột nhiên cảm thấy mâu thuẫn đến lạ thường.
Bởi vì tôi một mực không muốn chết, cho nên tôi cảm thấy, mặc kệ là chết kiểu gì, tôi đều không thể tiếp nhận.
Thế là tôi bĩu môi, khép sách lại, thì thấy cái tựa sách khiến tôi có chút kinh hãi: «101 thủ pháp tự tử ».
Là một bệnh nhân tâm thần, tôi có thể xác định tôi không thích tử vong.
Mà khi tôi thử đứng trên cương vị của một người bình thường để suy xét vấn đề này, tôi