424 rụt tay lại, hít hà thở phào ra một hơi "Vẫn còn thở."
Tôi nhíu mày, thò người ra cầm lấy con dao, chậm rãi trườn về phía trước không khác gì một con rắn.
424 liền hoảng hốt nhào đến, lập tức cướp đi con dao trong tay của tôi.
Anh dùng sức quá mạnh, vì thế nên mảnh giẻ quấn trên tay chậm rãi rơi xuống, bàn tay đã trắng bệch gần như trong suốt lại bắt đầu chảy máu "Em điên rồi à?"
Tôi sững sờ, chậm rãi mà nhu hòa nở ra một nụ cười mỉm chi, nói: "Em điên mà." Tôi thắc mắc, vì sao 424 cứ hay quên tôi là bệnh nhân tâm thần thế nhỉ.
424 vô lực lắc đầu, hung hăng ném con dao qua một bên, đứng dậy thuận tiện kéo tôi lên, "Chúng ta đi thôi."
"Em muốn giết bà ta." Ngữ khí của tôi bình thản vô cùng, giống như lúc tôi nói 345, sao cậu lại tại ăn phân vậy?
424 đưa tay chùi những vết máu dính trên mặt tôi "Vì sao?"
"Vừa nãy bà ta định giết em." Vừa rồi bà ta không chỉ muốn đâm chết em một lần thôi đâu.
"Được rồi, anh biết, chỉ là em tự vệ, chờ đến khi cảnh sát tới, em cứ nói như thế cùng cảnh sát, bọn họ chắc hẳn sẽ tin lời của em nói." Lúc ấy 424 cũng hiểu rõ, tôi sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Nếu như cảnh sát tin lời tôi nói, tôi sẽ không sao, nếu như cảnh sát không tin, tôi bị bệnh tâm thần, thì cũng sẽ bình an vô sự giống như mấy bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần.
"Cảnh sát hả? Là Javert sao?" Từ trước đến nay tôi chỉ quen biết duy nhất một chú cảnh sát, chú ấy tên là Javert, là một nhân vật hư cấu mà nhà văn Victor Hugo mô tả là mặt sắt.
424 cười cười "Có lẽ vậy." Nói xong, anh ấy kéo tay tôi, dẫn tôi rời khỏi cái thư viện bị máu tươi bủa đầy trời này.
Lúc y tá Ngưu nhìn thấy chúng tôi, cái bô đang cầm trong tay tức khắc liền rớt trên mặt đất.
Nửa đêm bà ấy rời giường đi vệ sinh, vốn là sợ nhìn thấy mấy thứ bẩn thỉu, nhưng có ai ngờ rằng cho dù cố tình tránh né thế nào, thì vẫn phải nhìn thấy chúng tôi bẩn thỉu còn hơn mấy thứ bẩn thỉu kia.
Nước tiểu văng tung tóe trên nền gạch men sứ, rồi mon men chảy đến dưới chân của tôi, y tá Ngưu lấy tay sờ lên vết máu tươi còn sót lại trên mặt tôi, đặt ở dưới lỗ mũi hít hà, trong lúc nhất thời biểu cảm trên mặt như là hồn lìa khỏi xác, "Ahhhh....!đây là....!"
Lúc đấy 424 bỗng dưng cất cái giọng nói y hệt như một người máy kể lại sự tình, y tá Ngưu kéo chúng tôi đến phòng hộ lý, bà khoác thêm một chiếc áo khoác lông cừu, quay người vội vàng chạy ra ngoài.
Tôi mở ra ngăn tủ mà y tá Ngưu thường xuyên lấy thuốc rượu cho tôi, cầm ra một cái hộp có hình chữ thập màu đỏ từ bên trong, sau khi mở ra, tôi lấy một cuộn băng gạc, kiên nhẫn băng bó bàn tay cho 424.
424 cúi đầu thấp, khóe miệng nhẹ nhàng nở lên một nụ cười ôn nhu, sau một hồi hô hấp chập trùng bất ổn, giọng nói của anh truyền đến từ trên đỉnh đầu của tôi, "Làm sao em lại biết băng bó vết thương giúp anh?"
Tôi cảm thấy câu hỏi này thật ngu xuẩn, thế nhưng không biết lý do vì sao lại cảm thấy vậy, bởi vì ngữ điệu khó nắm bắt của 424, tôi cũng dùng ngữ điệu xa cách để đáp lại, "Bởi vì bị thương."
"327, em có biết không? Bây giờ em so với một người bình thường, không có gì khác nhau." Thân thể của anh dần dần nghiêng gần về phía tôi, khiến thân nhiệt trên người của tôi bỗng trở nên tăng cao như bị hun nóng.
Tôi yếu ớt thở dài một hơi, cảm giác bây giờ giống như bản thân mình đã bị mấy con virus trên người anh ấy xâm nhập nên người mình mới nóng đến độ khát khô cả cổ.
Về xu hướng hành vi của bệnh nhân tâm thần và xu hướng hành vi của người bình thường, thật ra tôi không cũng không còn biết phải phân biệt làm sao nữa, bởi vì cuộc đời của tôi bỗng dưng lại bị xáo động bởi sự xuất hiện của 424, một cách vô thức từng hành vi của tôi đều xuất phát từ cái thứ bản năng mơ hồ kia.
Thế nhưng, nếu như tôi có một ngày trở thành một người bình thường, chẳng phải tôi buộc phải rời khỏi bệnh viện tâm thần sao? Đến lúc đó, tôi sẽ mất đi Cổ Lệ, mất đi Mao Đầu, mất đi 345, và cũng mất đi y tá Ngưu, đến lúc đó, đối với tôi mà nói, thì chẳng khác gì một người đánh mất toàn bộ thế giới.
Tôi không thể tiếp nhận một cuộc sống như vậy, cho nên tôi quyết định sẽ tiếp tục làm một người bị bệnh tâm thần.
Do đó nên tôi cảm thấy rất không vui, khẽ cắn môi, mà lúc đấy tôi cũng vô ý buộc dải băng gạc thật chặt, khiến 424 bất ngờ đau đớn la lên một tiếng thật to, đành phải rút lại bàn tay đang đau đớn đến tái nhợt, ôm ở trước ngực, anh trách móc: "Vừa mới khen em bình thường, thì em lại thành như vầy rồi."
Tôi nghiêng đầu sang một bên, cố gắng bắt chước mỗi lúc 345 ăn phân trông si ngốc thế nào: “Cái gì?"
424 nở lên một nụ cười vui vẻ dào dạt, hào quang lóe lên từ bên trong đôi mắt anh trực tiếp khiến tôi phải hoảng hốt.
Anh kéo tôi đến bên cạnh anh rồi đặt tôi ngồi xuống: "327, em nhớ kỹ, nếu như Javert đến tra hỏi, em phải thể hiện bộ dáng giống mấy lúc em chơi đùa cùng anh cho cảnh sát xem, nếu em có thể hành động như vậy, có lẽ em cũng không cần sống ở chỗ này nữa đâu."
Chỉ vì một cái nắm tay của 424, huyết dịch trong người tôi đều không an phận trào dâng lên sùng sục, "Không ở lại đây thì đi đâu?"
"Đi ra thế giới bên ngoài, thế giới hiện thực."
Đây là lần đầu tiên tôi nghe được bốn chữ Thế giới hiện thực từ trong miệng của người khác, giống như cho dù bọn họ chỉ cách tôi một bức tường, thế nhưng trong lòng tôi, bọn họ còn xa xôi hơn cả chân trời ngoài kia.
Tôi chán ghét bĩu môi: "Em không muốn, em không muốn." Tôi không nên rời khỏi bệnh viện tâm thần, tôi không muốn.
424 không rõ tâm tư của tôi đang nghĩ gì, một gương mặt tuấn lãng dần dần tới gần, "Vì sao?"
"Chỉ đơn giản không muốn thì không muốn thôi." Tôi vừa nói, vừa đưa hai tay che lại lỗ tai của mình, trong lúc đang điên cuồng uốn éo bên cạnh 424, tôi định chạy đến chỗ khác thì đã bị 424 kéo vào trong ngực.
Tôi ngơ ngác, không dám tin nên sững sờ nhìn 424, tôi hăm he nếu anh ấy mà cúi đầu xuống thì tôi sẽ bắt chước mấy con thú nhỏ cắn vào mũi 424, nhưng ngay khi đấy tôi lại nghe anh nói, "Chớ lộn xộn, tay của anh đau quá." Thân thể của tôi trong vô thức chợt bất động.
Ngồi trong ngực của anh, tôi cẩn thận quan sát anh, đôi mắt của anh hẹp dài thâm thúy, con ngươi giống như hổ phách ánh lên một tia sáng.
Cái mũi cao cao, cái miệng không lớn không nhỏ, đôi môi có chút trắng bệch, có thể là do bị thương.
Đầu của tôi nghiêng sang một bên, đột nhiên lại nhìn thấy vết sẹo mờ mờ trong giống đang nở hoa trên gương mặt của anh, là anh vì tôi mà phải mang trên mặt vết sẹo này, cộng thêm vết thương hôm nay nữa, khiến tôi đột nhiên nhớ tới một câu ngạn ngữ: Lấy răng trả răng,