Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Sao anh lại lườm anh ấy? Tuy Nhị Thanh luôn cợt nhả nhưng lại rất nhát gan. Vợ anh ấy mà giận lên, anh ấy có thể sợ tới mức tiểu ra quần ấy.” Đi lên cây cầu nhỏ, nước suối trong vắt róc rách chảy bên dưới.

Diêm Cận mặt mày nghiêm túc: “Sợ vợ thế còn ra thể thống gì.”

“Ha ha! Được rồi, được rồi, anh nói cái gì cũng đúng, thưa Đại Nguyên soái.” Nhạc Sở Nhân cười ra tiếng, nhìn bộ mặt uy nghiêm lạnh lùng của anh ta, cô càng cảm thấy buồn cười.

“Lời anh nói vừa nãy có ý gì? Kẻ thù của anh?” Đi qua cầu nhỏ, một đường đi lên núi.

“Kẻ thù cái gì, xung quanh trại phải có hai ba gia tộc có pháp sư tổ truyền. Việc của họ chủ yếu là chủ trì việc tang ma hiếu hỉ. Tính đi tính lại chỉ có mỗi Quảng Giản trại kia, làm gì không làm, cố tính bắt chước tôi. Mỗi lần làm ra chuyện đều khiến tôi cười không dứt.” Nhạc Sở Nhân vừa nói vừa cõng ba lô đi đằng trước.

Diêm Cận hơi nhướn mày, còn có chuyện như vậy?

“Bọn họ không làm khó dễ ngươi chứ?” Nam nhân kia không phải vừa nói họ đã mời được cao nhân sao?

“Hứ, anh là người đầu tiên tôi đối phó không nổi.” Không có cách nào luôn.

Khóe mỗi Diêm Cận nhếch lên, lời này, hắn thích nghe. (MTLTH.dđlqđ)

Hai người đi dọc theo đường cái, sau khi hết đường cái rồi rẽ lên núi.

Đường lên núi không dễ đi, Nhạc Sở Nhân nhanh nhẹn đi phía trước, một chút cũng không kém so với Diêm Cận.

Diêm Cận đi phía sau, nhìn
bộ dáng dũng cảm tiến tới của nàng, thở dài, hai người thực sự rất giống nhau.

Leo núi đối với các nàng hình như không phải chuyện quá khó, cách đi đường cũng giống nhau như đúc. Trùng hợp ư? Đầu óc hắn lại lâm vào mê mang.

“Tôi chẳng muốn bước chân lên ngọn núi này một chút nào.” Đi tới lưng chừng núi, Nhạc Sở Nhân đưa tay lên gãi gãi mũi, thở dài.

“Tại sao?” Diêm Cận cũng dừng lại, mùi hương nàng thoảng qua chóp mũi, có bảy phần tương tự nàng. Đây là mùi hương của thảo dược, nhưng vẫn có chút gì đó không giống, rất đặc biệt.

“Tôi được lão thái bà nhặt ở đây.” Đây là lý do cô chẳng có chút hứng thú nào với nơi này.

“Hửm? Thật sao?” Diêm Cận kinh ngạc, ngọn núi này là nơi hắn rơi xuống. Hắn nghĩ ngọn núi này rất thần kỳ, không phải nàng cũng từ nơi khác tới chứ?

“Này, anh nghĩ tôi cũng là từ trên trời rơi xuống sao? Ha ha, không thể nào.” Cô cười to, nếu như cô giống như anh ta, có thể nói là việc rất kỳ diệu.

“Ngươi không nhớ được việc khi ấy, làm sao chắc chắn là không xảy ra?” Diêm Cận không đồng ý, dù sao hắn cảm thấy bản thân có thể mạc danh kỳ diệu xuất hiện ở đây, không có


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện