Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Buổi chiều, trước cổng nhà có tiếng xôn xao, tiếng đập cửa kèm theo tiếng xe máy chưa tắt và tiếng một nam một nữ vội vội vàng vàng kêu cứu.

Diêm Cận đi vài bước đến gần cổng nhà, đồng thời, Nhạc Sở Nhân vẫn luôn ở lầu một cũng đi ra.

Cổng nhà chậm rãi mở ra, một nam một nữ ôm theo một đứa trẻ xông vào.

“Nhạc sư phụ, cô mau nhìn xem, đửa trẻ nhà chúng tôi không biết vì sao lại không thở được, nghẹn đến nỗi mặt biến thành màu tím.” Nữ đang ôm đứa nhỏ khoảng hơn ba mươi tuổi, nam bên cạnh cũng trong khoảng độ tuổi đó, lo lắng nói với Nhạc Sở Nhân.

“Không thở được?” Nhạc Sở Nhân đưa tay ôm lấy đứa bé, xốc quần áo trên người bé lên. Khuôn mặt đứa nhỏ lộ ra, khoảng ba bốn tuổi, lúc này không chỉ mặt biến tím, đã đen dần luôn rồi.

Miệng há rất to, đôi mắt trừng lớn, tròng trắng còn nhiều hơn cả tròng đen.

Cô nhíu mày, bắt đầu bắt mạch cho đứa trẻ. Cô vừa muốn nói gì đó, trên vai đột nhiên xuất hiện một bàn tay. (MTLTH.dđlqđ)

“Lão thái thái, người mau nhìn đứa nhỏ này.” Nhìn lại, thì ra là lão thái thái, ánh mắt Nhạc Sở Nhân biểu lộ chuyện này không đơn giản.

Lão thái thái gật đầu, người đàn ông bên kia lo lắng nhìn hai người, người mẹ ôm
đứa trẻ rấm rức khóc không thôi.

“Lão sư phụ, ngài mau xem bệnh cho con trai cháu, đứa bé này rốt cuộc là bị sao vậy?” Nhìn thấy lão thái thái tự mình xem bệnh cho con, người đàn ông vội vàng lên tiếng.

Lão thái thái sờ sờ thiên linh cái* của đứa nhỏ, lại nhéo nhéo yết hầu của đứa nhỏ. Đôi mắt đang trợn trừng trắng dã của đứa nhỏ đột nhiên như thể có hồn, hô hấp dồn dập.

*Thiên linh cái: “Thiên” là chỉ phần trên hướng lên trời tức là huyệt tụ linh Bách Hội ở trên đỉnh đầu con người. Huyệt Bách Hội là huyệt Thiên môn của cơ thể, là nơi tụ hội của các kinh dương. Được coi là phần dương của cơ thể, trên tiếp xúc với thiên khí.

“Trước khi hai người tới đây có phải đã đưa đứa bé này đi chỗ khác không?” Lão thái thái buông tay, như thể không thấy vẻ mặt vui mừng của hai vợ chồng, lạnh giọng hỏi. (MTLTH.dđlqđ)

“Cái này….đúng vậy, vợ chồng chúng cháu mới từ Quảng Giản trại về đây.” Người đàn ông nhỏ giọng trả lời, vợ anh ta đánh mắt với anh ta, ý đừng lên tiếng. Chọc giận lão sư


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện