Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Đêm đã buông, thanh sơn lặng yên thấp thoáng đan xen với bóng tối.

Không chỉ những dãy núi, toàn bộ trại cũng im lặng như vậy. Nhà sàn có tường vây cao cao cũng không có động tĩnh, lầu hai có tiếng ti vi như có như không. Ánh sáng từ ti vi treo tường nhấp nháy, cả căn nhà chỉ có nơi này là có ánh sáng.

Diêm Cận ngồi trên sô pha xem ti vi, nghe nói đây là phim truyền hình, nàng nói nội dung phim này là về xung đột giữa mẹ chồng con dâu đầy cẩu huyết. Hắn xem đã một thời gian rồi mà vẫn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, chỉ là có chút mơ hồ, hắn nghĩ mọi người ở thế giới này đều ở chung với nhau như vậy.

Hiện tại hắn đang ở nhà một mình, lão thái thái đã rời đi từ sáng, mà nàng…đã bị tên tiểu Giang kia đón đi từ lúc chạng vạng rồi.

Trong đầu hắn lập tức hiện lên bộ dáng nàng trước khi đi chơi, nàng mặc váy, tóc dài phiêu phiêu, thật đúng là quyến rũ động lòng người. Tên tiểu Giang kia nhìn nàng bằng ánh mắt tình ý không buồn che dấu. Lúc nàng ngồi vào trong xe, hắn còn nhìn thấy bàn tay tiểu Giang phủ lên bả vai nàng. Hình ảnh ấy cứ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần trong đầu hắn, Diêm Cận không hiểu vì sao liền cảm thấy hết sức phiền chán.

Trước kia, bên cạnh nàng có người khác, hắn chỉ cảm thấy có chút vô lực và cảm giác đau đớn không rõ ràng. Nhưng hiện tại, bên người nàng không có ai, hắn lại muốn cùng nàng phát triển mối quan hệ.

Hắn nghĩ càng nhiều, góc cạnh gương mặt lại
càng căng cứng, đôi mắt như băng như sương vẫn tiếp

Click vào đây để xem tiếp nếu không thấy ảnh

Tập tin gởi kèm:
Chú thích: Huyết ngọc


trướctiếp
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
$('head').append('');

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện