Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Lão phu nhân đây là không đồng ý chuyện của chúng ta sao?” Diêm Cận mở miệng hỏi, tuy biểu cảm trên mặt vẫn rất bình tĩnh, nhưng thực ra hắn rất lo lắng. Từ xưa đến nay, chuyện hôn nhân đại sự không bỏ qua được ý kiến của bậc cha mẹ. Thế giới này không còn là kiểu xã hội cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, nhưng nếu như gia đình không đồng ý, không phải là sẽ rất khó hay sao?

“Đại Tướng quân, anh đang lo lắng sao? Anh yên tâm. Chuyện lão thái thái đang suy nghĩ chính là việc mà em từng nói với anh, bà lo lắng anh sẽ giống với đại đa số đàn ông thời xưa, thích ba vợ bốn nàng hầu, còn tình nhân tình báo linh tinh.” Cô cười tủm tỉm, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết.

Diêm Cận giật mình: “Thì ra là vậy, anh cảm thấy yên tâm hơn rồi.” Bả vai rộng lớn dường như cũng đã lơi lỏng hơn, khuôn mặt tựa như đang cười. Ba vợ bốn nàng hầu? Ha ha, hắn cam đoan rằng hắn chưa chạm vào bất kì một nữ nhân nào, cả thân và tâm hắn đều trong trắng. Không chỉ thân thể hắn, mà cả tư tưởng của hắn cũng vô cùng sạch sẽ.

“Anh đừng lo, để em cùng lão thái thái xuống xem đống thịt kia.” Dùng bả vai mình huých hắn, sau đó cô mới thống khoái rời đi. (MTLTH.dđlqđ)

Lầu một, lão thái thái đang nhìn ‘thi thể’ trong chậu mà trầm tư, trên mặt cũng có chút kinh ngạc.

“Thế nào ạ? Có phải con rất lợi hại hay không. Mấy tảng đá này là nội tạng của lão. Vậy mà lại dùng mấy thứ này thay thế cho nội tạng, nếu như không có ngoại lực ngoài ý muốn, có phải lão sẽ trường sinh bất lão
hay không?” Cô hứng thú hỏi. Loại năng lực này là một loại mê hoặc với rất nhiều người, cô cũng cảm thấy khá là hâm mộ.

Lão thái thái gật đầu: “Đúng vậy.”

“Lão thái thái, không bằng chúng ta cùng nghiên cứu đi. Nói không chừng chúng ta có thể trường sinh bất lão đó.”

Lão thái thái liếc cô, sau đó dùng sức vỗ một cái lên đầu cô: “Ai cũng có thể, trừ con ra.”

“Vì sao chứ?” Cô trừng mắt, khó tin hỏi.

“Hồng thạch còn, mệnh con không có gì thay đổi cả, con nên chết tâm đi.”

“Hồng thạch? Lão thái thái, con nói với người, hiện tại con cảm thấy rất khỏe. Con có thể nhớ được những gì mình nằm mộng đêm qua rồi.” Nhạc Sở Nhân khoanh tay trước ngực, đắc ý nói.

“Thật sao?” Lão thái thái vui vẻ: “Trương đạo trưởng nói đúng, mệnh của con quả nhiên đã thay đổi.”

“Là cái lão đạo có lỗ mũi trâu kia sao? Người tìm ông ta làm gì?” Nhạc Sở Nhân liên tục lắc đầu, cô cảm thấy rất phản cảm với nhưng câu hồ ngôn loạn ngữ về số mệnh con người.

“Mặc kệ con có tin hay không, ông ấy cũng đã tính đúng.” Lão thái thái nở nụ cười. Nhưng việc làm Nhạc Sở Nhân không vui, bà đều rất thích.

“Vâng, con biết ông ta có bản lĩnh. Có thể một tay nâng mâm lễ chạy như bay, người trẻ tuổi như con cam bái hạ phong. Nhưng việc có năng lực và việc tìm thấy tướng số là hai việc khác nhau, con ghét nhất chuyện người khác tìm thầy xem mệnh cho con.” Cô hung tợn nói, có thể thấy rằng cô


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện