Đại hội thể thao sắp bắt đầu, Cố Hâm ngoại trừ phải tham gia huấn luyện trong đội bóng rổ trường thì còn phải tập luyện cho hạng mục chạy bền 3.000m.
Giang Thần đã đăng ký thì đương nhiên phải tập luyện cùng.
Tiết học buổi chiều kết thúc, hôm nay đội bóng rổ không phải huấn luyện nên hắn hỏi Giang Thần có muốn cùng mình tập chạy bền hay không.
Thế nhưng Giang Thần lắc đầu từ chối.
Cố Hâm đã đoán trước được, còn muốn cố gắng khuyên nhủ một hồi.
Cố Hâm thu dọn xong cặp sách: "Ông về nhà cũng không tự giác làm bài tập chi bằng đi chạy với tôi".
Giang Thần nhanh chóng thu dọn xong đồ của mình: "Hôm nay tôi có chút việc, ông chạy xong thì về trước đi, ngày mai tôi sẽ cùng chạy với ông".
Bàn tay cầm sách của Cố Hâm hơi dừng lại, Giang Thần nói vậy có ý là không muốn mình đi cùng?
"Ông muốn đi đâu? Còn không cho tôi đi cùng nữa".
Cố Hâm không vui.
"Ông đi cùng không thích hợp cho lắm".
Giang Thần nhanh chóng thu dọn đồ, khác hẳn phong cách chậm chạp hàng ngày, "Đi trước nhé".
Cậu đeo cặp lên vai, bước ra khỏi phòng học.
Bình thường luôn là Giang Thần chờ Cố Hâm, hôm nay Cố Hâm bị bỏ rơi, tâm tình vô cùng phức tạp, không biết diễn tả ra sao.
Điều đáng ăn mừng duy nhất chính là Giang Thần không mang theo Cố Hâm, nhưng cũng không mang theo Vệ Mông.
Cố Hâm nhìn Vệ Mông chuẩn bị đi chơi bóng, chặn cậu ta lại hỏi: "Giang Thần có kể với ông hôm nay cậu ấy định đi đâu không?"
Vệ Mông trước nay xuề xòa, không cẩn thận như Cố Hâm: "Không có, Thần nhi trước giờ luôn thần bí, không kể với tôi cái gì hết".
Sau đó cậu ta giật mình, vỗ tay một cái, "Lớp trưởng, nó giấu cả ông sao? Vậy chắc là hẹn hò với bạn nữ nào rồi".
Trong lòng Cố Hâm không hiểu vì sao bỗng thấp thỏm: "Thật sao?".
Giang Thần mới hôm nào ở bệnh viện còn thề son sắt mình sẽ không yêu đương, sao có khả năng nhanh như vậy đã có bạn gái được?
Cố Hâm bỗng cảm thấy bực bội, không chậm rãi thu dọn cặp sách như bình thường nữa, ném bừa sách vào cặp, sau đó nói với Tưởng Nhất Bách: "Hôm nay không cần về sớm, chúng ta chơi bóng đi".
Vệ Mông sao hiểu được những cong cong vòng vòng tròng lòng lớp trưởng: "Lớp trưởng đi cùng đi, dạy tôi cách ném bóng với".
Tưởng Nhất Bách giương đôi mắt khó hiểu nhìn qua Cố Hâm, cậu ta rất ít khi thấy Cố Hâm đã quyết định xong rồi lại thay đổi kế hoạch.
Tưởng Nhất Bách cười nói: "Sao thế, Giang Thần đi tán gái à?"
Cố Hâm lạnh nhạt lườm cậu ta một cái, không nói thêm câu nào, đeo cặp lên, cầm bóng rổ ở cuối lớp đi ra khỏi phòng học.
Vệ Mông ngốc nghếch hỏi thăm: "Ông đắc tội với lớp trưởng rồi đấy hả?"
Tưởng Nhất Bách nhún vai: "Đâu phải tôi."
Còn Giang Thần lúc này thì đúng thật là đi với con gái đó, chính là cô gái sáng nay có chiếc cốc bị cậu đá vỡ.
Lúc đầu Giang Thần nghĩ chỉ cần đền tiền qua Wechat là ok rồi, nhưng xung quanh cậu có biết bao cô gái mê đắm Cố Hâm, muốn lợi dụng con đường chỗ cậu, nên khi cô gái này hỏi cậu tan học có rảnh không, cậu quyết định thực hiện đúng trách nhiệm của người cảnh giữ cửa ải trả lời rảnh, miễn cho cô nàng không đi tìm Cố Hâm nữa.
Hai người cùng nhau ra khỏi trường học, bạn gái lớp 10-3 này có tên là Lâm Vi.
Ra khỏi trường học, cô hỏi Giang Thần: "Cậu có thể đi cùng tớ mua cái cốc đó không? Cửa hàng kia hơi xa, một mình tớ không dám đi".
Giang Thần nghĩ đây chẳng phải chuyện gì lớn: "Được".
Lâm Vi có tướng mạo của cô bạn gái nhà bên, ngoan ngoãn hiền lành, trên đường đi cô luôn cố gắng tạo chủ đề để nói chuyện với Giang Thần, Giang Thần cũng tùy tiện đáp lại.
Lâm Vi: "Giang Thần, cậu có tham gia hội thao không?"
Giang Thần: "Có."
Lâm Vi: "Tham gia hạng mục nào?"
Giang Thần: "1500 mét."
Lâm Vi: "Đến lúc đó tớ sẽ cổ vũ cho cậu."
Giang Thần: "Cảm ơn." Câu trả lời khá là lạnh lùng.
Hai người vừa đi vừa nói.
Sau khi đi xa khỏi trường học, hai người họ đi vào một con đường không có người, chắc hẳn là phía sau của một khu chung cư nào đó, không có cửa hàng nên không có mấy người đi đến.
Đối diện có một siêu thị không mấy bắt mắt, Giang Thần nhìn thoáng qua, siêu thị này không phải nơi nào cũng có sao? Sao bắt buộc phải chọn chỗ này?
Vì Giang Thần đá vỡ cốc của người ta nên cậu giúp cô gái đó trả tiền.
Lúc trả tiền bà chủ còn nhìn Giang Thần thêm vài cái.
Hai người ra khỏi siêu thị xong, Giang Thần liền quyết định đi về.
Lâm Vi nói: "Tớ mời cậu uống trà sữa nhé."
Giang Thần: "Tôi không uống trà sữa, cám ơn."
Lâm Vi: "Cảm ơn cậu đã đưa tớ về."
Giang Thần không hiểu: "Đưa cậu về?"
Lâm Vi chỉ khu nhà cách đó không xa: "Nhà tớ ở đối diện."
Giang Thần đi cùng cô ấy cả đoạn đường cũng đã hiểu có chuyện gì xảy ra.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, hóa ra không phải định tấn công Cố Hâm, nhưng mà, cậu không thích người nói dối, may mà hiểu ra sớm.
"Ừ." Giang Thần nhảy lên xe, "Vậy tôi đi trước."
Lâm Vi gọi cậu lại, hỏi: "Giang Thần, cậu không nhớ tớ sao?"
Giang Thần không có bất cứ ấn tượng gì với Lâm Vi: "Gì cơ?"
Lâm Vi cúi đầu nhìn mũi chân của mình: "Tớ cũng học ở trường 19, hồi đó bị hai tên lưu manh chặn đầu bắt nạt được cậu giúp đỡ, đến giờ vẫn chưa có cơ hội cám ơn cậu".
Cậu không phải người ngu, có ai lại đem cốc nước bỏ ra lối đi chứ? Chắc chắn có người chờ cậu đá vỡ.
Cậu đồng ý đền bù cho người ta đương nhiên sẽ không hối hận, chỉ là cậu ghét bị người ta tính toán mà thôi.
Thế nhưng Lâm Vi không có ý gì với Cố Hâm thì không còn gì quan trọng nữa.
Cậu chỉ không thích cách làm của Lâm Vi thôi: "Đã cám ơn rồi thì tôi đi trước đây".
Cậu ghét phiền phức.
Lâm Vi còn định nói gì đó nhưng cơ hội tốt như vậy cứ thế bị bỏ lỡ.
Có lẽ ngay từ đầu cô không nên dùng cách này để thu hút sự chú ý của Giang Thần.
Giang Thần quay đi không lưu luyến chút nào.
Cậu mở chỉ đường trên điện thoại di động, trực tiếp đi về nhà.
Rẽ vào một con phố mà đường về nhà đã xa hơn biết bao.
Từ sau khi tốt nghiệp trung học 19 cậu đã không còn đi đến phía bên này nữa.
Trường 19 xa nhà, nếu cậu không đi xe đạp thì sáng sớm phải vội vàng lên xe bus, lắc lư trên đường đến 30 – 40 phút, dậy sớm hơn cả gà thật.
TruyenHD
Con đường về nhà này rất quen thuộc với cậu, lúc học cấp hai cậu đánh nhau rất nhiều, nhưng lên lớp mười thì ít đi hẳn.
Có Cố Hâm mỗi ngày đi theo ép buộc cậu học hành, bài