Tuy Giang Thần lập chí làm một con cá muối, nhưng bóng rổ là môn thể thao cậu chơi đã nhiều năm, cũng là một môn thể thao cậu yêu thích nhất, thế nên cậu đành ỡm ờ gia nhập vào đội bóng rổ trường.
Thầy Giả nhận được một hạt giống tốt thì vui vẻ không thôi, đương nhiên, là do thầy chưa hiểu rõ một con cá muối có thể lười đến trình độ nào.
Bình thường sau mỗi giờ học Giang Thần sẽ ngồi bên sân bóng rổ chờ Cố Hâm tập luyện, mà mấy ngày hôm nay hai người lại đổi chỗ cho nhau.
Cố Hâm ngồi trên khán đài, còn Giang Thần thay thế vị trí của Cố Hâm.
Mỗi ngày khi chuẩn bị đến thời gian huấn luyện cậu lại lề mà lề mề không chịu đi.
Thế là thầy Giả đành phải mở một mắt nhắm một mắt, vẻ mặt luôn mang theo biểu cảm tiếc nuối rèn sắt không thành thép, nhưng để cho con cá muối này gia nhập đội bóng, thầy chỉ đành nể mặt cậu, coi như là có qua có lại.
Chân của Cố Hâm dần dần hồi phục, nhưng vẫn còn chưa tốt hẳn, bác sĩ cũng đề nghị hắn không được vận động quá mạnh, cho nên trận đấu tiếp theo của lớp 10-8 cũng chỉ đành để Giang Thần ra sân.
Đoán chừng sau này Giang Thần sẽ trở thành chủ lực của lớp 10-8.
Dưới ánh mắt chăm chú như khi còn bé bám theo sự lớn lên mỗi ngày của gà con, Giang Thần nhìn chằm chằm Cố Hâm bôi thuốc.
Chỉ khi chân hắn khỏi, cậu mới không bị ép buộc nữa.
Sau khi đại hội thể thao của trường kết thúc, các trận thi đấu bóng rổ còn lại được sắp xếp dày kín, hai ngày một trận.
Giang Thần có thể kiên trì tham gia hai trận một tuần đã không tệ, thỉnh thoảng thua một hai trận cũng không sao.
Đương nhiên, khi cậu còn đang nhìn chằm chằm vào sự khôi phục của chân Cố Hâm thì còn có một tin dữ nữa truyền đến, họ sắp thi giữa kỳ rồi!
Hóa ra trong lúc vô ý, nửa học kỳ đã trôi qua.
Rất nhiều bạn học còn ngẩn ngơ, nửa học kỳ này rốt cuộc họ đã học cái gì?
Những học sinh giỏi thì tràn đầy lòng tin, còn các vị thiếu niên thiếu nữ hay mơ mộng thì bắt đầu khủng hoảng.
Nhưng bây giờ còn có thể làm gì nữa, đương nhiên chỉ có thể ôn tập thật tốt.
Đối tượng thầm mến, trò chơi yêu thích, môn thể thao yêu thích phải để hết sang một bên thôi.
Tóm lại, hiện tại thì thi giữa kỳ là lớn nhất.
Đồng thời lần này lớp sẽ xếp hạng học sinh theo thành tích, thành tích tốt xấu còn quyết định đến việc mời phụ huynh lên trường.
Giang Thần không đến sân huấn luyện nữa, đưa lý do với thầy Giả là muốn về nhà ôn bài, sợ không ôn sẽ bị phụ huynh trong nhà mắng.
Thầy Giả nửa tin nửa ngờ hủy luôn kế hoạch tập luyện hôm ấy, để cả đội bóng về nhà ôn tập.
Một đám thành viên đội bóng rổ: "..." Không biết đây là chuyện tốt hay xấu, nhưng mà thầy ơi chúng em muốn đánh bóng rổ cơ, chúng em không muốn ôn tập.
Cuối cùng đội bóng đưa ra một kết luận, Cố Hâm thất sủng rồi, hiện giờ học sinh thầy Giả yêu nhất chính là Giang Thần.
Không cần tham gia huấn luyện, sau giờ học Giang Thần thu đồ xong là định về ngay.
Nhưng khi cậu cầm đồ định đi về, quay đầu lại gọi Cố Hâm thì thấy hắn đang chăm chú làm một bộ đề thi học sinh giỏi toán.
Giang Thần dừng lại động tác kéo khóa cặp, hỏi: "Không về sao?" Hôm nay cậu muốn ăn bánh rán.
Cố Hâm được Giang Thần chở đi học vài ngày, hôm nay lại lắc đầu: "Tôi còn một nửa nữa, hay là ông về trước đi? Chút nữa tôi đi bộ về cũng được".
Giang Thần nhìn độ dày sấp bài tập mà đau cả mắt: "Ông định tham gia cuộc thi toán học của tỉnh sao?"
"Ừ, thầy đã đăng ký cho tôi rồi".
Cố Hâm ngẩng đầu nói với cậu xong rồi lại tiếp tục cúi đầu làm đề tiếp.
Giang Thần biết đầu óc của mình không tốt bằng hắn, nhưng cậu biết Cố Hâm cũng cần khá nhiều thời gian mới xong bài được: "Vậy tôi chờ ông".
Cố Hâm dừng bút: "Được."
Từ sau khi công bố thời gian thi giữa kỳ, không ít bạn học đều ở lại trường ôn tập hoặc làm bài tập.
Giang Thần chơi điện thoại một lát, thấy bạn cùng bàn đang múa bút thành văn, đành đem sách bài tập mở ra.
Dù sao về nhà cũng phải làm, bây giờ làm xong, về nhà còn có thể chơi game một lát.
Bất tri bất giác, một giờ trôi qua, các bạn học ở lại cũng chỉ còn lẻ tẻ vài mống, phần lớn đều đã sớm về nhà ăn cơm.
Giang Thần thu bút, cuối cùng cũng làm xong bài tập rồi!
Mà Cố Hâm cũng đã sớm đã dừng bút, thu dọn đồ ngồi chờ Giang Thần.
Sau khi trường học nghiêm cấm không cho học sinh dùng điện thoại, các bạn học cũng cẩn thận hơn nhiều.
Nhưng dù sao Tam Trung không phải trường nội trú, học sinh không mang điện thoại thì không được, vì có đôi khi học sinh chưa về, phụ huynh không liên lạc được thì vẫn phải tìm đến trường.
Cố Hâm cúi đầu xem điện thoại.
Giang Thần cho là hắn đang coi video giải trí, nhưng khi cúi đầu mới biết, trong video là một thầy giáo tóc bạc đang giảng bài.
Cố Hâm đang xem thầy giảng đề thi toán học, trên màn hình hiển thị các công thức mà Giang Thần chưa từng thấy qua.
"Đây không phải là nội dung chúng ta đang học sao?" Giang Thần hỏi.
Cố Hâm bình tĩnh nói: "Không phải, là kiến thức lớp trên".
Cũng may mấy bạn học còn lại trong lớp ngồi xa họ, không nghe thấy họ nói chuyện, chứ không đã mắng Cố Hâm rồi.
Giang Thần đã sớm quen với tốc độ học tập của Cố Hâm.
Cậu nghi ngờ: "Lúc nào ông cũng học xong trước chương trình, nhảy lớp cũng không thành vấn đề, tại sao không nhảy?"
Cố Hâm ngạc nhiên, đây là một vấn đề quan trọng, hắn phải trả lời thật rõ: "Tôi cảm thấy mình không thích hợp nhảy lớp".
Hai người thu đồ xong, cùng nhau đi xuống tầng.
Giang Thần vẫn đeo cặp vắt vẻo bên vai, chỉ khi đi xe đạp cậu mới đeo cặp cẩn thận lại một chút.
Cố Hâm thường xuyên xốc lại cặp cậu, kéo cho nó ngay ngắn.
Giang Thần không hiểu: "Vì sao? Thành tích của ông đâu có vấn đề gì".
Cố Hâm nói: "Không đủ ổn định.
Ông nhìn xem, hôm thi vào cấp ba, tôi bị đau bụng nên thi không tốt đấy thôi.
Thế nên tôi muốn nắm vững tất cả kiến thức, mà nghe nói đại học có rất nhiều thứ mê hoặc, tôi sợ nó ảnh hưởng đến chính mình, nên muốn bước từng bước một".
Giang Thần nghe thấy Cố Hâm thật lòng thật dạ nghiêm túc nói chuyện, nghĩ thầm, không hổ là cậu bạn học sinh giỏi đầy lý trí từ nhỏ của mình, hắn biết mình muốn cái gì, không muốn cái gì, luôn luôn xác định trước mục tiêu phía trước.
Cậu hỏi: "Vậy mục tiêu bây giờ của ông là đại học Thanh Bắc sao?"
Cố Hâm: "Ừ."
Giang Thần: "Không ra nước ngoài sao? Chú có công việc ở bên đó mà? Tôi nhớ ông cũng có người thân ở nước ngoài, có du học cũng không cần lo nghĩ nhiều".
Gió lạnh ngoài trời thổi đến khiến Giang Thần rất tỉnh táo, bây giờ cậu mới phát hiện, Cố Hâm có rất nhiều sự lựa chọn, không chỉ Thanh Bắc mà còn có rất nhiều đại học khác tốt hơn ở nước ngoài.
Cố Hâm liếc nhìn cậu: "Tôi không thích nước ngoài, không quen đồ ăn bên đó.
Mà trình độ đại học trong nước cũng không thua kém gì nước ngoài, nếu như một ngày nào đó tôi thấy mình không phù hợp với đại học trong nước thì tôi sẽ cân nhắc đến việc du học".
Giang Thần nói: