Cố Hâm phát hiện ra hai ngày nay Giang Thần không thèm để ý đến hắn.
Đầu tiên là cậu không đi học cùng hắn nữa, sau đó là không cùng hắn đi ăn trưa, dùng bướm nhỏ gọi cho cậu, cậu cũng không trả lời.
Ngày mai là ngày nghỉ nhưng hắn còn không hiểu mình đã làm gì sai.
Chạng vạng tối hôm ấy, tan học, Vệ Mông hẹn Giang Thần đi chơi bóng, Giang Thần đồng ý.
Thời tiết càng ngày càng nóng, gần như toàn bộ học sinh đều đã mặc đồng phục mùa hè, Giang Thần cũng không ngoại lệ.
Vệ Mông ném bóng sang, Giang Thần đứng lên nhận bóng, vạt áo bị kéo cao, lộ ra một mảnh eo trắng mềm nhỏ bé, lắc lư trước mắt Cố Hâm.
"Mày ra sân bóng trước đi, tao đi nhà vệ sinh chút đã".
Vệ Mông đeo cặp sách chạy trước.
"Con lừa lười chỉ tốn thời gian đi nặng".
Giang Thần cầm cặp lên, đang định đi lại không đi nổi.
Cậu quay đầu, thấy Cố Hâm đang giữ cặp sách của mình.
Cố Hâm nhếch miệng gọi cậu, giọng nói có mấy phần tủi thân: "Thần Thần".
Giang Thần quay đầu, nói: "Sao?"
Trong mắt Cố Hâm lại nhiều thêm vài phần tủi thân nữa, không, là vô cùng tủi thân: "Không đợi tôi đi cùng sao?"
Giang Thần không chịu được ánh mắt đáng thương đó, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: "Tôi muốn chơi bóng, ông cố học cho giỏi đi".
Cố Hâm mỉm cười: "Hôm nay tôi không cần học thêm".
Giang Thần nhìn bàn tay túm dây cặp mình không thả, ậm ừ: "Không học thì đi yêu đương với người khác đi".
Cậu nhìn thoáng qua chỗ của Đoạn Vũ, Đoạn Vũ còn chưa về, đang ngồi yên tại chỗ.
Cố Hâm bên này đã đổi thành hai tay ôm cặp của cậu, nhất quyết không để cậu đi.
Trước mặt Giang Thần, hắn chẳng sợ mất mặt bao giờ.
"Nói linh tinh, không có mà".
Giang Thần thấy bạn học xung quanh đều đã đi, cầm bóng rổ trên tay ném xuống đất, nghiêm túc nhìn Cố Hâm, nói: "Còn muốn giấu đến bao giờ? Tôi thấy hết rồi".
Cố Hâm lúc này mới cảm thấy hơi hoang mang: "Hả? Trông thấy gì cơ?"
Gần đây mỗi ngày hắn đều bị thầy kéo đi học, muốn tìm Giang Thần chơi bóng cũng chẳng có thời gian, sao có thể tìm người khác yêu đương chứ? Yêu đương với ai?
Đến cùng thì vẫn là bạn từ nhỏ của mình, Giang Thần có tức thế nào cũng vẫn nhẹ giọng nói: "Thứ năm tuần trước, ông với Đoạn Vũ ngồi chỗ này nói chuyện, ông còn sờ đầu hắn nữa! Mẹ nó chứ, tôi đã thấy rồi, ông còn nói dối tôi à!" Giang Thần quyết định kéo lại trí nhớ của Cố Hâm, ngồi vào chỗ của Tưởng Nhất Bách, nắm tay Cố Hâm đặt lên đầu mình, "Ông sờ đầu Đoạn Vũ thế này này! Đầu cũng sờ rồi còn bảo không yêu đương sao?"
Cố Hâm nhìn bàn tay cậu đang nắm cổ tay mình, bàn tay của hắn trên đầu cậu nhẹ ấn xuống một cái, mỉm cười nói: "Vậy bây giờ ông nắm tay tôi sờ đầu mình thế này, chúng ta cũng coi như là yêu đương nhỉ".
Giang Thần kéo tay hắn ra.
Nụ cười này của Cố Hâm đột nhiên đâm vào tim cậu, trái tim bỗng hẫng một nhịp, thật kỳ lạ, nhưng cậu cũng không nghĩ kỹ.
"Trả lời đúng vấn đề đi, đừng hỏi một đằng, trả lời một nẻo." Giang Thần lộ ra vẻ mặt dữ tợn, hai người bọn họ sao có thể yêu đương chứ? Một nam Alpha, một nam Beta, nếu cậu là nữ sinh thì còn chấp nhận được, nhưng nam sinh chỉ có thể là anh em thôi!
Cố Hâm cảm thấy mình vô cùng vô tội: "Hôm thứ năm tuần trước tôi bị thầy Vật Lý kéo đi, học thêm xong còn bị thầy giữ lại sửa bài, hơn bảy giờ mới về đi đâu mà sờ đầu người khác được? Mà tôi sờ đầu người ta làm gì".
"Đoạn Vũ lúc ấy ngồi ở chỗ của Tưởng Nhất Bách..." Giang Thần cẩn thận suy nghĩ lại, đúng là không ai quy định người khác không thể ngồi chỗ Cố Hâm, mà hôm đó trời mưa, trong phòng học không bật đèn, thực ra cậu cũng không thấy rõ ai ngồi chỗ Cố Hâm, "Không phải ông thật sao?"
"Thật mà".
Cố Hâm biết Giang Thần hiểu lầm, không kịp chờ đợi vội minh oan cho chính mình, "Hôm đó tôi còn phải ăn mì trong phòng của thầy Vật Lý đó, hình như thầy ấy còn đăng bài lên vòng bạn bè cơ".
Cố Hâm vì chứng mình cho chính mình, vất vả lật lại trang cá nhân của thầy Vật Lý, tấm ảnh chụp hai bát mì tôm, tay của Cố Hâm cũng lọt vào ống kính.
Ngón tay Cố Hâm thon dài, bên cạnh ngón tay cái bên phải có một nốt ruồi.
Nốt ruồi của hắn cũng lọt vào tấm ảnh đó.
Nếu là người khác thì không sao cả.
Nghĩ lại, tại sao cậu lại ở đây xem chứng cứ của Cố Hâm chứ, chả khác gì cậu đang đi bắt gian.
Giang Thần ý thức được tình huống này quá kỳ quái, mà cậu còn cảm thấy tức chết đi được, sao mình lại vô duyên vô cố tức giận với Cố Hâm, phạm phải sai lầm ngu xuẩn đến vậy.
Nhất định là do mẹ Giang, mỗi ngày mẹ đều xem phim truyền hình đầy máu chó, xem đến nỗi chính cậu cũng nghi thần nghi quỷ.
Không phải, tại sao cậu lại nghi thần nghi quỷ với Cố Hâm chứ, hai người họ nào phải người yêu, chẳng hiểu ra làm sao.
Giang Thần dũng cảm thừa nhận sai lầm: "Xin lỗi, là tôi hiều lầm, tôi còn tưởng ông vụng trộm yêu đương với Đoạn Vũ mà không nói với tôi cơ".
Cố Hâm ra vẻ tức giận, đứng lên thu dọn cặp sách, động tác bỏ sách vào cũng nặng tay hơn: "Logic của ông đâu rồi?"
Nếu hắn muốn yêu đương với Đoạn Vũ thì đã yêu lâu rồi.
Giang Thần giơ tay ôm lấy eo Cố Hâm: "Đừng nóng giận mà, Hâm Bảo, là mắt tôi mù, logic của tôi bị chó ăn rồi, đáng lẽ phải nói với ông ngay mới đúng".
Cậu càng nhận ra lỗi sai của mình thì càng phát hiện, hành vi của mình chẳng khác gì tình nhân nhỏ đang ăn dấm, lần sau nhất định không được giận quá mất khôn nữa.
Cố Hâm cái gì cũng không sợ chỉ sợ Giang Thần làm nũng, chỉ cần cậu làm nũng hắn liền không thể giận nổi.
"Em trai ngoan, lần sau không được thế nữa".
Cố Hâm vuốt tóc Giang Thần, còn cố ý vò rối tóc cậu.
"Má, lại vò tóc, ngày mai tôi sẽ cắt đầu đinh!".
Giang Thần cuối cùng vẫn buông eo Cố Hâm ra, nhặt bóng rổ lên, "Đi chơi bóng trước, Vệ Mông đang giục rồi".
Hai người họ hai tuần nay không được chơi đùa với nhau, không giận dỗi nữa thì ba ngày nghỉ lại dính rịt một chỗ.
Ngày nghỉ đầu tiên, hai người ở trong nhà chơi game, có Tưởng Nhất Bách và Vệ Mông thì lập đội bốn người, không thì lập đội hai.
Ngày nghỉ ngày thứ hai, họ cùng làm bài tập, buổi chiều đi xem phim, Giang Thần được xem phim kinh dị mình thích, khó có khi nào cậu ngồi xem chăm chú mà không ngủ gật như vậy.
Tối đó hai người họ dạo phố một vòng, còn gặp nhóm Dương Tú.
Giang Thần quả quyết kéo Cố Hâm trốn đi.
Cố Hâm hỏi cậu: "Tại sao phải tránh?"
Giang Thần kéo tấm rèm của cửa hàng đồ Nhật ra, gãi đầu nói: "Chẳng lẽ ông muốn đi cùng họ à?"
Cố Hâm lắc đầu: "Không."
"Thì thế đó".
Giang Thần cảm thấy cửa hàng đồ Nhật này cũng không tệ, chỉ vào menu đặc biệt ngày hôm nay, nói: "Tối nay chúng ta ăn Sukiyaki đi".
(một món lẩu Nhật)
"Được." Cố Hâm nói, hắn không quan trọng lắm, Giang Thần thích là được.
Nếu khi Giang Thần dở chứng khó chọn lựa thì hắn sẽ chọn đồ bình thường Giang Thần thích ăn.
Hai người họ chọn nơi khuất tầm nhìn, đề phòng bị bọn Dương Tú nhìn thấy.
Nhưng quả nhiên, họ có muốn trốn cũng không trốn được vận mệnh bị nhóm Dương Tú gặp mặt.
"Trùng hợp quá, lớp trưởng, Giang Thần, hai người cũng ở đây à?" Dương Tú vừa thấy họ là hai mắt sáng rực.
Giang Thần cảnh giác nói: "Sao lại dùng ánh mắt này nhìn chúng tôi chứ?"
Dương Tú không giấu giếm, thành tâm mời họ: "Chúng tôi đang định đi chơi trốn thoát khỏi mật thất, nhưng cần có sáu người mới được.
Hai người đi cùng không?"
Giang Thần và Cố Hâm thực ra vẫn chưa định tiếp theo sẽ đi đến đâu, Dương Tú rủ họ chơi trốn thoát khỏi mật thất, cậu cũng động tâm.
Cậu hỏi Cố Hâm: "Cùng đi không?"
Cố Hâm biết cậu muốn đi, liền nói: "Được."
Hai người họ cùng bốn người bên Dương Tú tách ra ăn xong cơm tối, sau đó cùng nhau đi đến cửa hàng trò chơi mật thất.
Một Alpha, một Beta cùng bốn Omega vừa xuất hiện đã hấp dẫn không ít người chơi.
Sáu người bọn họ đều là những thiếu nam thiếu nữ ngập tràn thanh xuân, ai cũng nhìn nhiều thêm vài lần.
Nhân viên xác nhận đặt phòng, sau đó yêu cầu họ chờ ở đại sảnh.
Bởi vì hôm nay là mùng một tháng năm, người đông nên họ phải chờ hơn mười phút mới đến lượt.
Một nhóm người chơi vừa mới ra, nhân viên công tác bên trong phải khôi phục lại các thiết bị.
Nhóm Dương Tú lần lượt ngồi xuống.
Cố Hâm và Giang Thần đi vào nhà vệ sinh trở về thì thấy chỉ còn lại một cái ghế.
Cố Hâm ngồi xuống thì Giang Thần không còn chỗ nữa.
Nhưng Giang Thần lại không hỏi nhân viên công tác lấy thêm ghế, quen cửa quen nẻo ngồi luôn lên đùi Cố Hâm, dựa vào hắn chơi game.
Cố Hâm cũng quen rồi, đây không phải lần đầu Giang Thần ngồi lên đùi hắn.
Hai tay hắn vòng qua eo Giang Thần, cầm điện thoại lên xem, nói chuyện cùng cậu.
Nhóm Dương Tú bên cạnh ngạc nhiên một chút, sau đó Lâm Môi Môi và Trình Văn điên cuồng chụp ảnh.
Ánh mắt hai người họ đột nhiên lâm vào trạng thái điên cuồng, giống như ăn trúng linh đan thuốc bổ gì, dường như chỉ một giây nữa là thăng thiên mất.
Cố Hâm đang xem review về trò chơi họ sắp chơi, chống cằm lên vai Giang Thần, nói: "Trò chơi lát nữa xem chừng cũng hơi kinh dị đấy".
"Hử?" Giang Thần nghiêng đầu sang hỏi, "Tên là gì?"
Cậu chỉ không định về nhà sớm, cũng không hỏi nhóm Dương Tú muốn chơi mật thất gì.
Cố Hâm nhẹ nhàng nhả ra hai chữ: "Oán linh."
Hắn có thể cảm giác được lúc Giang Thần nghe thấy hai chữ này, thân thể hơi cứng đờ, khóe miệng hắn không nhịn nhếch cao lên.
"Không, không phải chứ?" Giang Thần nói chuyện cũng có chút cà lăm, "Vậy chút nữa tôi sẽ cố gắng bảo vệ ông."
Dương Tú hóng hớt: "Không phải chứ, lớp trưởng sợ ma sao?"
Giang Thần: "Đúng, cậu ấy sợ lắm, chút nữa không thể bảo vệ mọi người đâu, tôi sẽ bảo vệ lớp trưởng."
Lam Tĩnh Vũ cười ha ha nói: "Không phải chứ, lớp trưởng mà sợ