Chuyện Cố Hâm viết thư tình cho một người không biết tên làm cả trường huyên náo xôn xao một hồi.
Nếu đây chỉ là một bài văn ba trăm chữ thì chẳng có chuyện gì lớn, nhưng vấn đề giáo viên đã chỉ rõ, đây là một bức thư tình, thế nên mọi người chỉ cần nghĩ thêm một chút cũng có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hiện tại chỉ còn lại hai vấn đề.
Một, bức thư tình này gửi cho ai? Hai, Cố Hâm có bắt cá hai tay không?
Nếu là một học sinh bình thường, chuyện qua rồi thì cũng cho qua, nhưng bây giờ, thầy trò toàn trường một bên cảm thán văn chương của Cố Hâm, một bên lại chê trách hắn đa tình.
Hắn đã có Thần Thần cùng lớp rồi, sao lại còn thích thêm người khác?
Sau khi Đường Lâm gọi Cố Hâm vào một phòng học không người, cô cũng hỏi hắn câu hỏi đó.
Tất nhiên chuyện này là do thầy Hứa chỉ đạo, đối với cô, Cố Hâm là một học sinh có chủ ý, hắn không muốn nói chuyện này ra thì cô cũng không quản nổi.
Cô Đường khó xử vô cùng, cô còn tưởng rằng mình được phân cho một lớp có học sinh xuất sắc nhất khối là vạn sự chẳng đáng lo, nhưng ai biết được, một năm nay cô đã phải chứng kiến bao nhiêu chuyện.
Tại sao học sinh xuất sắc nhà mình không giống học sinh xuất sắc nhà người ta tí nào vậy? Học sinh xuất sắc nhất trường khác luôn ngoan ngoãn học tập, cuộc sống chỉ có học và thi cử.
Cố Hâm lớp cô đánh nhau, đi trễ, yêu sớm, chuyện gì cũng làm qua.
"Cố Hâm à, chuyện này..."
Cố Hâm rất tỉnh táo, bức thư kia của hắn không rõ ràng, không phân tích kỹ thì còn không biết hắn đang viết lời yêu thương.
Bây giờ bị phát hiện, dường như hắn còn tự cảm thấy nhẹ nhõm.
"Cô, em viết bừa thôi, em sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học tập của người khác đâu".
Cố Hâm rất bình tĩnh, hoàn toàn không cảm thấy mình đang lừa cô.
Giang Thần đến tận bây giờ cũng không hiểu được tấm lòng của hắn, cho dù thư tình có bị lộ ra, Giang Thần cũng không nghĩ đến chuyện người hắn thích là cậu.
Nhưng mà, hắn sợ Giang Thần biết, lại cũng sợ Giang Thần không biết, mâu thuẫn vô cùng.
"Ý cô không phải thế, ôi, nói thế nào với em bây giờ,...!lần sau chú ý hơn nhé".
Cô Đường vậy mà còn bận tâm đến Giang Thần: "Em với Giang Thần..."
Trường học can thiệp vào chuyện tình cảm của học sinh cũng vô dụng, họ chỉ có thể tách chỗ ngồi các cặp đôi yêu sớm.
Như Giang Thần và Cố Hâm, sau giờ học họ còn có thể cùng đi học môn khác, cùng tập bóng rổ, có tách thế nào cũng không ra.
Ngăn chặn yêu sớm là vì sợ thành tích học sinh giảm sút, phụ huynh khiếu nại, nhưng Cố Hâm là học sinh xuất sắc nhất khối, thành tích của Giang Thần cũng ở top trên, nhà trường không có lý do gì để ngăn cản họ tiếp tục yêu đương.
Lại nói tiếp, hai đứa bé luôn phủ nhận mạnh mẽ chuyện hai đứa là một đôi, thầy cô cũng không thể ép họ thừa nhận.
Mối quan hệ giữa Alpha và Beta phần lớn là mối quan hệ bạn bè thuần khiết, căn cứ theo thông tin gia đình, hai cậu ở cùng một tòa nhà, quen biết đã nhiều năm.
Cái chuyện không phân rõ tình yêu tình bạn này những giáo viên có kinh nghiệm bọn họ nhìn qua còn ít sao?
Được rồi, cô không xen vào nữa.
Cố Hâm biết cô Đường định hỏi điều gì, người khác đều cảm thấy hắn và Giang Thần là một đôi, hắn cũng ao ước lắm, nhưng đáng tiếc thay, ao ước cũng chỉ là ao ước mà thôi.
Hắn dứt khoát không nói những chuyện này ra.
"Cô, không còn chuyện gì nữa thì em xin phép về lớp ạ".
"Ừ, cũng không phải việc gì lớn, về sau đừng kẹp giấy trong vở nữa, có vài bạn học thích nói lung tung".
Cô Đường cố ý làm chuyện to hóa nhỏ, tránh ảnh hưởng đến tâm tình của thiếu niên mới lớn, mặc dù nhìn hắn bình tĩnh vô cùng, còn bình tĩnh hơn cả những giáo viên và học sinh khác.
"Vâng, thưa cô".
Cố Hâm thì chỉ nghe cô nói rồi thôi.
Sau khi hắn trở lại lớp học, các bạn học đều hướng ánh mắt nóng bỏng nhìn theo hắn.
Giang Thần đang ngồi trên chỗ hắn, nói chuyện với Tưởng Nhất Bách, nét mặt đầy lo lắng.
Trái tim Cố Hâm hơi thấp thỏm, cậu hẳn là cũng đã xem qua bức thư tình hắn viết rồi nhỉ?
Cố Hâm đi về chỗ mình: "Thần Thần."
Giang Thần ngẩng đầu, ánh nhìn về phía hắn vẫn bình thường như mọi khi, khen ngợi: "Giỏi nha".
Cố Hâm: "Hả?" Đây không phải phản ứng hắn muốn nhìn thấy.
Chẳng lẽ Thần Thần không hiểu được nội dung bức thư tình mà hắn biểu đạt sao?
Tưởng Nhất Bách nhìn Cố Hâm nhún vai, cậu ta cũng vừa giúp hắn ám chỉ rồi, nhưng vô dụng, Giang Thần không hiểu được ý tứ của cậu ta.
Giang Thần nhỏ giọng nói: "Ai lại dùng văn cổ viết thư tình như ông chứ."
Lúc này, đại biểu môn ngữ văn bắt đầu phát bài kiểm tra tháng vừa rồi, lúc phát đến chỗ Cố Hâm, thấy Giang Thần ngồi ở đây thì đưa luôn bài kiểm tra cho cậu.
Cố Hâm nhìn bài thi của Giang Thần, đề phía trên thì không sao, nhưng đến phần văn cổ, điểm số thảm đến không nỡ nhìn.
Toàn bộ phần dịch nghĩa thơ đều sai bét, trán Cố Hâm cũng nổi đầy gân xanh.
Bức thư tình của hắn không có hy vọng nào để đối phương hiểu được!
Bây giờ hắn đã biết, bức thư tình này chẳng khác gì đàn gảy tai trâu, bày dáng người quyến rũ trước mắt người mù!
Tưởng Nhất Bách cũng nhìn sang, sau đó cười như điên.
Giang Thần không hiểu: "Cười cái gì, điểm của tôi còn cao hơn ông đó."
Cố Hâm thở dài.
Giang Thần lại bổ sung thêm một câu: "Vẫn chỉ có anh Hâm của tôi là lợi hại, viết những thứ mà tôi xem cũng không hiểu."
Cố Hâm tự nhủ: Đừng mắng, đừng mắng, sau này sẽ không viết nữa.
Thấy Cố Hâm nguyên vẹn trở về, Giang Thần không hỏi nhiều, tiếng chuông vào tiết vừa vang, cậu liền quay trở về chỗ ngồi của mình.
Giang Thần đi rồi, Tưởng Nhất Bách vẫn còn đang điên cuồng cười không ngừng.
Cố Hâm đạp cậu ta một cái: "Cười cái rắm."
Tưởng Nhất Bách cố gắng kiềm chế, thấp giọng nói: "Tôi chưa từng thấy ai phản ứng chậm chạp đến vậy."
Đến cậu ta cũng nhìn ra, trong bức thư tình ấy có biết bao chữ "Giang" và "Thần", hoặc những thứ liên quan đến tên của cậu.
Cố Hâm cũng chẳng biết phải làm sao.
Vụ việc "thư tình" gây náo loạn suốt một hai ngày rồi cũng hạ nhiệt, vì trường học đông người, lúc nào cũng có nhiều drama để hóng.
Chiều thứ sáu, trận tranh tài bóng rổ của Tam Trung và một trường trung học mạnh về thể dục thể thao khác diễn ra.
Cố Hâm và Giang Thần tuy ăn ý nhưng cuối cùng vẫn không phải những người được huấn luyện chuyên môn, Tam Trung thua trận, nhưng theo lời thầy Giả, chỉ cần lot vào top 3 là được rồi, thế nên, các lãnh đạo trường rất vui mừng, cố ý phát cho đội bóng một số tiền thưởng!
Tuy nhiên, số tiền thưởng này chắc là phải sang tuần tới mới có thế nhận được.
Trận đấu ngày thứ sáu tiêu hao hết sức lực của Giang Thần, cuối tuần cậu không muốn đi đâu hết.
Cố Hâm cùng bố mẹ đến nhà cô.
Cô của hắn cuối cùng cũng quyết định mang theo con trở về nước, gia đình Cố Hâm phải sang giúp đỡ.
Cuối cùng, gia đình nhà họ Cố ở đây cũng ngày càng đông đủ, ngày càng náo nhiệt.
Cố Hâm không ở nhà, Giang Thần cũng không có tâm tư học hành.
Sau khi Giang Hân lên đại học, bố Giang mẹ Giang rất tự do thoải mái, họ chỉ cần nhìn Giang Tranh thi cử học tập cho tốt là được.
Giang Thần là đứa bé có chừng mực, hai người họ chưa bao giờ phải nhọc lòng vì cậu.
Hôm nay thấy cậu ru rú trong nhà cả ngày, mẹ Giang chủ động hỏi thăm: "Sao không ra ngoài chơi, không còn tiền tiêu vặt à?"
Dù trong nhà không quá giàu có, nhưng bố Giang mẹ Giang luôn hào phóng về vấn đề tiền tiêu vặt.
Họ nghĩ, có tiền sẽ không phiền người khác, nhưng ngược lại họ cũng dạy bảo các con rằng, không được yêu giàu chê nghèo, sự dạy bảo này ảnh hưởng rất lớn đến sự trưởng thành của ba đứa trẻ trong nhà.
Giang Thần nói: "Còn ạ." Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng thiếu tiền tiêu vặt.
Mẹ Giang: "Vậy sao không đi chơi, Cố Hâm không ở nhà à?"
Giang Thần: "Vâng, hắn đến nhà cô."
Mẹ Giang: "Cô thằng bé từ nước ngoài về rồi sao? Người chồng nước ngoài của cô ấy mất rồi nhỉ?"
Giang Thần: "Vâng, giờ cô ấy dẫn theo hai đứa bé trở về, đáng yêu lắm mẹ".
Mẹ Giang: "May mà nhà bên đó không thiếu thứ gì nên hai đứa bé mới khỏe mạnh mà lớn lên được.
Chút nữa mẹ mang đồ sang cho bà ngoại, con có muốn đi cùng không?"
Giang Thần vốn không thích nói tiếp chuyện riêng của nhà Cố Hâm với mẹ, hôm nay cậu không hẹn Vệ Mông đi đâu nên đồng ý.
Giang Tranh bảo mình học đến đau đầu, đòi đi theo, thế là ba mẹ con cùng nhau ra khỏi nhà.
Chờ khi họ đi được nửa đường, bố Giang mới gọi điện tới, ông hỏi tại sao ông mới đi vệ sinh ra mà nhà đã không còn bóng ai thế này?
Mẹ Giang nói, ôi, ba mẹ con quên mất anh rồi, thôi anh bắt xe đi sang nhà ngoại nhé.
Giang Thần và Giang Tranh cười ha hả.
Đúng là ba mẹ con họ quên mất bố Giang thật, ai bảo mỗi lần ông vào nhà vệ sinh đều ngồi trong đó đến hơn nửa tiếng chứ.
Lúc đến nhà bà ngoại, bà mới đi khiêu vũ với những cụ ông cụ bà trong khu phố về.
Bà bảo gần đây có một buổi biểu diễn nhỏ nên ngày nào cũng phải luyện tập.
Lúc bà còn trẻ, xinh đẹp lại tài hoa, bây giờ vẫn như xưa, không ít cụ ông độc thân thích đến trước mặt bà, vì bà mà gây sự với nhau.
Bà ngoại không biết nói sao, chỉ than thở sức hút của mình bao năm vẫn không giảm, đi đâu cũng có vạn người mê.
Giang Thần tự nhủ trong lòng, bà ngoại hiện đại quá, còn hiểu được cả vạn người mê.
Gia đình Giang Thần chủ yếu đến vì muốn thăm bà ngoại.
Họ luôn muốn đón bà về ở cùng, nhưng bà không thích ở cùng người trẻ tuổi, chỉ muốn ở một mình, nếu có chuyện gì cần con cái thì mới gọi điện thoại, đúng là một người phụ nữ hiện đại lại biết quan tâm.
Mẹ Giang mang rất nhiều đồ ăn tới, tối nay mẹ Giang sẽ nấu cơm, gọi cả nhà cậu và bác gái sang nữa.
Nhà bác gái của Giang Thần cũng có ba đứa con, nhưng chỉ còn lại một cô chị họ bằng tuổi với Giang Thần ở nhà, còn hai người khác, một người ra ngoài làm việc, một người đi học đại học.
Nhà cậu có hai đứa con, đứa lớn bằng tuổi Giang Tranh, đứa bé mới hai tuổi, đang chập chững biết đi.
Cả đại gia đình cùng ngồi ăn cơm, rất vui vẻ.
Cậu, chồng bác cả, bố Giang cùng uống rượu.
Mẹ Giang, bác cả và mợ ngồi