Nước ấm bao bọc thân thể, hơi thở Giang Thần gấp gáp.
Cố Hâm hôm nay hôn đến dữ dội, không còn là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước giống như mọi khi.
Giang Thần đẩy nhẹ hắn, đuôi mắt hơi đỏ lên, không biết do bị hơi nóng hun lên hay là bị người ta hôn đỏ.
Cố Hâm hôn lên khóe mắt cậu, khàn khàn hỏi: "Thần Thần, tôi có thể...".
Giang Thần ôm cổ hắn, hôn lại: "Vị hôn phu, chúng ta cái gì cũng có thể..."
Hai người họ mải chuẩn bị cho kỳ thi, mỗi ngày đều chỉ muốn ngủ, đến hôn một cái cũng không có, nào còn thời gian nghĩ đến chuyện khác.
Lần chung đụng thân mật nhất chính là vào kỳ nghỉ Tết năm nay, hai người họ hôn hôn rồi suýt chút nữa tóe lửa, cuối cùng cũng chỉ giúp nhau một chút.
Lúc đó hai người họ cùng không có kinh nghiệm, chỉ đành cắn răng nuốt xuống, nghĩ rằng đợi thi đại học xong thì có thể cân nhắc đến vấn đề này.
Bây giờ đã được ở cùng nhau như ý nguyện, giống như nước chảy thành sông, không cần phải chờ đợi gì nữa, thân thể đối phương lại là thứ chính họ đã quen thuộc nhiều năm.
Ngày đính hôn hôm đó, Cố Hâm và Giang Thần hoàn thành lần đánh dấu đầu tiên.
Tuy là không thành thạo lắm, nhưng cuối cùng cũng đánh dấu xong.
Trước lạ sau quen, lần thứ hai đã thuận lợi hơn nhiều.
Mà một ngày này Giang Thần mới biết, hóa ra Alpha không cần đến kỳ mẫn cảm cũng có thể động tình, cũng bởi vì tâm hồn của cả hai luôn đồng điệu.
Ngày hôm sau, cả người Giang Thần đau nhức, không bò dậy nổi, còn Cố Hâm thì khỏe như voi, sức sống dồi dào.
Đây chính là bước chuyển quan trọng của Alpha và Beta bị đánh dấu.
Sau khi Giang Thần tỉnh lại, cậu lười biếng kéo màn cửa khép lại, che đi ánh nắng đang vụng trộm tiến vào, mệt mỏi nghiêng đầu trên gối nhìn Cố Hâm ân cần đẩy xe đồ ăn đi tới.
Trên người cậu bây giờ thấm đầy pheromone của Cố Hâm.
Sau khi Alpha và Beta kết hợp, pheromone của hắn sẽ lưu lại trên người cậu tầm bốn mươi tám giờ, nếu là đánh dấu tạm thời thì chỉ vào khoảng tám giờ mà thôi.
Giang Thần ngoắc ngón tay: "Hâm Bảo, tới đây một chút".
Cố Hâm ngẩng đầu hỏi cậu: "Sao thế? Khó chịu à?"
Giang Thần lắc đầu: "Cứ tới đây đã."
Cố Hâm đi đến, ngồi xuống mép giường vuốt trán cậu, hỏi: "Sao thế?"
Nghe nói sau khi Beta bị đánh dấu hoàn toàn, nếu không nhanh chóng tẩy rửa những thứ còn sót lại trong người thì rất dễ bị sốt, tối hôm qua hắn đã giúp cậu tắm rửa qua.
Giang Thần đứng lên, tựa vào người Cố Hâm, hít hít mũi: "Muốn xem trên người anh có pheromone của em không thôi".
Cố Hâm ghé vào lỗ tai cậu nói: "Cả phòng toàn là pheromone của chúng ta, em có ngửi được đâu".
Giang Thần nhớ lại từng hình ảnh chi tiết của tối qua, hai má nóng bừng.
Nhưng mặt cậu dày hơn Cố Hâm nên cậu mặc kệ hắn, đi vào trong phòng tắm rửa mặt.
Cố Hâm theo cậu đi vào phòng tắm, lúc cậu đang dùng khăn lau mặt thì sán lại ôm lấy cậu từ phía sau, hôn xuống tai cậu một cái, khàn khàn nói: "Thần Thần, tôi đói".
Giang Thần ném khăn mặt lên mặt hắn: "Vậy ăn cơm trưa đi!"
Lúc cậu đi ra khỏi phòng tắm rõ ràng giống như chạy trối chết.
Hai người họ ở lại khách sạn hai đêm.
Sau đó, hai người cùng Vệ Mông và Tưởng Nhất Bách xuất phát, bắt đầu chuyến du lịch tốt nghiệp.
Không chỉ có riêng Vệ Mông và Tưởng Nhất Bách, Dương Tú và một đám bạn học cũng đi cùng.
Đối với chuyện hai người đính hôn, các bạn học đều đã đoán được từ sớm, thế nên chẳng ai trêu chọc họ mấy.
Hai người họ thân mật ở trường đâu phải ngày một ngày hai, hiện giờ đính hôn chỉ là cho nhau danh phận sớm hơn những cặp tình nhân khác.
Các bạn học khác nhìn họ vừa ao ước vừa ghen tị.
Thừa dịp thành tích chưa có, ai cũng muốn chơi cho thật thoải mái.
Giang Thần và Cố Hâm không phải lần đầu tiên đi du lịch cùng nhau, nhưng du lịch tốt nghiệp thì đúng là lần đầu.
Mỗi ngày họ vui sướng chụp thật nhiều kiểu ảnh, đi đến đâu cũng chụp vài tấm để làm kỷ niệm.
Tất cả mọi người chơi đến điên cuồng, ngày cuối cùng đã mệt không thở nổi.
Ngày cuối cùng của chuyến đi, tất cả mọi người ở lại trên một bờ biển.
Giang Thần dựng máy chụp ảnh bên trên bãi cát, ổn định vị trí thật vững vàng, hướng ống kính về phía mọi người, hô lên: "Tôi ấn nút chụp, mọi người chuẩn bị tạo dáng đi nhé!".
Tất cả mọi người vội bày ra những tư thế xinh đẹp nhất, Giang Thần hô: "Chụp này".
Cậu ấn vào nút đếm ngược, sau đó chạy về phía Cố Hâm gần đó, nhào vào lòng hắn.
Cố Hâm nhìn thẳng vào hai mắt cậu, đáy mắt tràn đầy nét cười, cũng tràn đầy hình ảnh thiếu niên Beta đã chiếm cứ trái tim hắn suốt mười tám năm.
Máy ảnh tách một tiếng, lưu lại những nụ cười không lo không nghĩ của nhóm thiếu nam thiếu nữ.
Hành trình du lịch tốt nghiệp kết thúc, người nào trở về nhà người ấy.
Giang Thần đính hôn cùng Cố Hâm, nhưng vì họ còn chưa trưởng thành nên vẫn phải ở nhà với bố mẹ.
Chỉ là căn nhà trước đó bố Cố định mua cho ông nội Cố đã chuyển sang tên hai đứa trẻ, thủ tục nhanh chóng khiến người khác há miệng, ai không biết còn tưởng bố Cố bán con trai.
Hai nhà cách nhau không xa, Giang Thần và Cố Hâm không định chuyển nhà, chỉ thỉnh thoảng ngủ bên đó vài đêm, ăn cơm thì về nhà ăn, ngày ăn ở tầng trên, ngày ăn ở tầng dưới, rất thoải mái tự do.
Không bao lâu sau, thành tích thi đại học đã có.
Ngày hôm đó, phụ huynh hai nhà chuẩn bị sẵn sàng trận địa, thế nhưng hai nhân vật chính còn ở trong phòng chơi game!
Hàng năm vào ngày tra cứu kết quả thi đại học, trang web tra cứu điểm liên tục xảy ra tình trạng lag hoặc sập, năm nay cũng không ngoại lệ.
Cuối cùng cũng vào được!
Thế nhưng, bố Cố mẹ Cố lại không thấy được điểm của con trai mình!
Giang Thần lúc này đã không chơi game nữa, hỏi bố Cố: "Chú, thành tích Cố Hâm thế nào?"
Bố Cố nói: "Không có thành tích."
Mẹ Cố: "Tại sao lại như vậy? Có phải có lỗi gì không? Sao con trai mình lại không có thành tích được chứ?"
Giang Hân ngồi ở một bên: "Top 10 của tỉnh không tra được thành tích."
Hai nhà nghe xong, thở phào nhẹ nhõm.
Sợ bóng sợ gió một hồi, hóa ra còn quy định này, họ đâu có biết.
Không xem được điểm của Cố Hâm, thế là mọi người lại chuyển sang chỗ bố Giang mẹ Giang đang tra điểm cho Giang Thần.
Điểm số Giang Thần đã có.
Bảy trăm linh một.
Giang Thần không tin nổi, nhìn về phía Cố Hâm: "Điểm của em?"
Cố Hâm khẳng định gật đầu: "Đúng, phát huy đúng sức."
Trong giai đoạn ôn tập, Giang Thần từng thi được 710 điểm, cũng là lần cậu xông được vào top 3 lớp, làm cho người luôn vững vàng ở vị trí thứ 2 – Đoạn Vũ lo sợ một hồi, ngày đêm ôn tập.
Bố Giang mẹ Giang vui mừng ôm nhau, quả táo của Giang Hân rớt xuống mặt thảm, đến khi bị Giang Tranh đá cho một cái mới tỉnh lại.
Trời má, không hổ là em trai mình, trâu bò!
Giang Thần nhìn Cố Hâm một hồi, lại quay sang nhìn tên và điểm của mình mấy lượt mới oa một tiếng nhào vào lòng hắn.
"Hâm Bảo, vậy nghĩa là hai chúng ta có thể cùng học một trường rồi?"
"Ừ, chúng ta có thể học cùng một trường!".
Cố Hâm khẳng định lại lần nữa, "Em xứng đáng với điểm số này".
Lớp mười hai ấy, Giang Thần cố gắng thế nào, Cố Hâm là người rõ nhất.
Cố Hâm biết cậu liều, ngày nào cũng cố ý nhắn tin cho cậu vào lúc nửa đêm, nếu thấy cậu nhắn lại, chứng tỏ cậu còn học, Cố Hâm sẽ đau lòng không thôi.
Cố Hâm biết vì muốn ở bên cạnh hắn cậu đã phải trả giá biết bao nhiêu.
Hắn biết Giang Thần quyết tâm ở bên cạnh