Đau rát.
Giang Thần rất sợ đau, hàng chữ cậu muốn xăm chỉ được xử lý nghệ thuật đơn giản và thêm vài họa tiết, không quá phức tạp, nhưng vẫn rất đau, còn Cố Hâm thì dường như chẳng cảm nhận được gì.
Cuối tuần hai người không ra ngoài, mà đến căn nhà được mẹ Cố thuê cho, đây là một căn nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách, đồ nội thất rất đầy đủ.
Tết Trung Thu năm nay, bố Giang và mẹ Giang dẫn theo Giang Tranh cùng bố Cố mẹ Cố tới thăm.
Thấy hai đứa bé ở cùng nhiều người, mẹ Cố không nỡ, ở lại thêm hai ngày thuê cho hai đứa một căn nhà chung cư nhỏ, đồ dùng cũng sắm đầy đủ.
Dù sao hai đứa bé cũng phải ở trường học bốn năm, con trai mình lại có chút bệnh sạch sẽ, nên bà cũng không tiếc của, sắm đồ mới cho hai con.
Có căn nhà nhỏ này, Giang Thần và Cố Hâm cuối tuần không phải ở lại trường nữa, khi việc học không quá bận rộn, họ cũng có thể đến đây nghỉ ngơi.
Giang Thần ngồi trên sô pha, không dám dựa về phía sau.
Bây giờ cậu chỉ cần động đậy đã đau chết mất.
"Đã tiêm thuốc tê rồi sao còn đau đến thế chứ".
Cậu cau mày.
Cố Hâm đi về phía cậu: "Đau lắm sao? Anh cởi áo hộ em nhé?"
"Nhìn qua xem có bị sưng không?" Giang Thần rất khó chịu.
"Được." Hai người họ cùng xăm ở một tiệm, hình xăm cũng na ná nhau.
Cố Hâm nhẹ nhàng cởi áo khoác Giang Thần ra, cẩn thận từng li từng tí nâng áo len của cậu lên.
Hình xăm lọt vào tầm mắt hắn, nằm bên trên xương vai phải của Giang Thần.
Trên người của Giang Thần có tên của hắn, tên hắn được khắc vào thân thể của cậu, trái tim hắn rất ngọt ngào.
Đây là thứ dùng nỗi đau sáng giờ của Giang Thần đổi lấy, hắn không nhịn được hôn xuống gáy cậu, không dám hôn lên vết xăm: "Hôn một cái có đau nữa không?"
Giang Thần cắn răng, quay đầu lại: "Vẫn đau, nhưng không đau giống lúc nãy nữa." Cậu dựa người về phía hắn, cắn lên môi dưới của Cố Hâm, "Cho em xem của anh nào."
Cố Hâm quay lưng qua, Giang Thần xăm ở bên vai phải, còn hắn xăm bên vai trái: "Được."
Cho dù Cố Hâm không kêu một tiếng nào nhưng Giang Thần biết hắn cũng đau, lúc vén áo hắn lên cậu cũng làm rất chậm, sợ chạm vào vết xăm của hắn.
Giang Thần thổi thổi lên vết xăm ửng đỏ của hắn: "Hơi đỏ, mấy ngày nay chúng ta không được chạm nước đúng không?"
Hai người xăm hình đôi, một bên xăm chữ Cố, một bên xăm chữ Giang, bên cạnh chữ của Cố Hâm có một đóa hoa và phiến lá tô điểm, còn bên chữ của Giang Thần thì có thêm ngôi sao nhỏ.
Điểm quan trọng là chữ cái, còn họa tiết thì chỉ có tác dụng làm nền mà thôi.
"Đừng lo, anh mua miếng dán chống nước rồi, lúc tắm thì dán lên là được, sẽ không dính nước".
Cố Hâm tiếc nuối thở dài, "Chỉ là không thể làm mấy chuyện về đêm được".
Giang Thần chọc eo hắn: "Đầu óc có thể nghĩ đến chuyện khác được không."
Cố Hâm nói: "Vậy cho anh cắn một cái đi, anh sẽ không làm chuyện gì khác đâu."
Giang Thần kéo quần áo hắn lại, nửa tin nửa ngờ nhìn hắn: "Không tin."
Sau đó cậu đứng dậy đi vào phòng, cầm quần áo chuẩn bị đi tắm, cả ngày nay ở tiệm xăm, người cũng dính bẩn.
Cố Hâm đuổi vào theo, lấy miếng dán chống nước ra, nói với cậu: "Thần Thần, anh giúp em dán miếng chống nước, anh vào nhé".
Giang Thần: "..." Cậu biết mà, tên Cố Hâm thích ăn mặn này nào có dễ đuổi đến thế.
Hai người ở trong phòng tắm nhốn nháo một hồi, cuối cùng vẫn sợ ảnh hưởng đến vết xăm phía sau nên không dám làm quá.
Sau khi Giang Thần ngủ mất, Cố Hâm cúi đầu cẩn thận hôn lên trán cậu như hôn lên một báu vật.
Thật tốt, Thần Thần chính là báu vật lớn nhất của đời hắn.
Vệ Mông và Tưởng Nhất Bách sắp xếp tổ chức một bữa tiệc mừng Giáng Sinh vào đêm 24, cũng chính là sinh nhật của Giang Thần, coi như chúc mừng sinh nhật của cả Cố Hâm và Giang Thần.
Hai sinh nhật gộp lại làm một cũng thật có ý nghĩa.
Đây là sinh nhật đầu tiên của Giang Thần và Cố Hâm sau khi ra khỏi nhà, trừ Vệ Mông và Tưởng Nhất Bách, Giang Thần còn nhận được rất nhiều lời chúc của các bạn học cũ, cậu đều cám ơn họ.
Cuộc sống đại học muôn màu muôn vẻ, có người vào hội sinh viên, có người gia nhập các câu lạc bộ.
Giang Thần rảnh rỗi nên gia nhập vào câu lạc bộ ghita, cuối cùng cũng có thể đàn một bài khác ngoài Ngôi sao nhỏ.
Cố Hâm ghen tuông một hồi, hỏi cậu chỉ đàn ngôi sao nhỏ không được sao? Giang Thần nói mình phải cố gắng hơn, không thì sợ một ngày hắn nghe chán.
Cố Hâm nói không thể nào nhưng Giang Thần vẫn đi học, cậu hi vọng lúc nào Cố Hâm cũng có cảm giác mới mẻ với cậu.
Sau khi Cố Hâm lên đại học thì được một thầy giáo nhìn trúng, vị giáo viên này rất nổi tiếng ở quốc tế, là một trong hai nhà vật lý nổi tiếng của cả nước.
Hắn theo vị giáo viên này bắt đầu nghiên cứu sâu hơn về khoa học.
Năm thứ nhất còn ổn, đến năm thứ hai, thời gian Giang Thần gặp được hắn càng ngày càng ít.
Nhưng Giang Thần xưa nay không hề phàn nàn gì về điều này.
Cố Hâm không có thời gian vì hắn phải cố gắng sáng tạo và cống hiến cho niềm đam mê của hắn.
Còn cậu cũng có thứ mà mình muốn theo đuổi, thế nên dù là học hay trên những phương diện khác, Giang Thần luôn cố gắng hết mình.
Vì ước mong sau này có thể sống một cuộc đời nhàn nhã, thì ngay từ bây giờ Giang Thần phải cố gắng nhiều hơn.
Suy xét đến chuyện sau này chắc chắn Cố Hâm sẽ phải học sâu thêm, thế thì con đường của Giang Thần cũng phải rộng hơn, bốn năm đại học không thể lãng phí.
Năm hai đại học, phần lớn thời gian Giang Thần và Cố Hâm không ở lại trường, an ổn sống trong căn nhà nhỏ của họ.
Vì không để Giang Thần ngày nào cũng phải gọi đồ ăn ngoài, Cố Hâm bắt đầu học nấu cơm.
Còn Giang Thần không phải không muốn học, mà do cậu không có thiên phú, mì tôm nấu cũng không ăn được.
Thứ duy nhất cậu nấu mà ăn được chắc chỉ có đồ làm ra từ cái nồi chiên không khí mới mua về kia.
Chuyên trang đọc truyện { TRÙMt ruуệЛ.V И }
Chuông điện thoại di động vang lên không ngừng, nhưng không thể nào gọi được cậu thanh niên đang say giấc trên giường.
Cố Hâm đang nấu đồ ăn sáng trên bếp, báo thức không gọi nổi Giang Thần dậy, mà lại kéo được người từ trong bếp sang đây.
Hắn nhìn Giang Thần đang nằm lỳ trên giường, bật cười cam chịu.
Thói quen ngủ nướng của cậu mãi không thể sửa nổi.
Cố Hâm hôn lên bờ vai lộ ra ngoài chăn của cậu.
"Bảo bối, dậy chưa?"
Giang Thần đã tỉnh rồi nhưng không muốn dậy, cậu tự giãy dụa suốt mười phút đồng hồ, định trốn tiết đầu buổi học hôm nay, trời lạnh thế này ra ngoài thật khó chịu.
"Không muốn dậy." Giang Thần giơ tay kéo bàn tay đang chạy về phía lưng cậu lại, bàn tay hắn chạm vào nước lạnh, bây giờ lại chạm vào người cậu, làm cậu tỉnh táo hẳn: "Đừng nghịch nữa".
"Vậy tranh thủ thời gian nào." Cố Hâm đúng là cố ý, "Buổi sáng nay ăn mì nhé."
"Ừ, à mà, tối nay anh sẽ về muộn phải không?" Giang Thần chậm rãi đứng lên.
"Sẽ muộn một chút, chắc là không thể ăn cơm cùng em."
"Vậy em ra ngoài ăn với bọn Tiểu Bàn, đầu tuần họ đã hẹn em rồi".
Lý do cụ thể thì cậu không nói.
"Được, em ăn ở đâu? Đợi làm thí nghiệm xong anh sẽ đến đón".
Kỳ nghỉ hè vừa rồi hai người họ đã thi xong bằng lái, năm