Chia ly là để chuẩn bị cho một lần đoàn tụ tốt đẹp hơn.
Lúc ngườii chia ly không phải mình, Giang Thần còn thấy câu nói này rất văn nghệ.
Nhưng sau khi trải qua, Giang Thần mới biết, chia ly không đơn giản là chia ly, mà còn có nỗi nhớ thương không ngừng hành hạ.
Cho dù hiện tại là thời đại thông tin, cách xa nửa vòng trái đất cũng có thể trò chuyện video nhưng vẫn còn tồn tại một thứ - chênh lệch múi giờ.
Ban ngày Giang Thần phải đến công ty làm việc, không thể làm một con cá mặn ngày ngày ngồi chờ Cố Hâm gọi video.
Chỉ thỉnh thoảng khi cậu tan tầm rảnh rỗi, đúng lúc Cố Hâm nghỉ ngơi, hai người mới có thể trò chuyện.
Cố Hâm ra nước ngoài vào tháng bảy, bây giờ đã là tháng mười, kỳ thực tập của Giang Thần đã qua một tháng, số lần hai người họ nói chuyện video với nhau cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhớ nhung trong lòng không thể nào kể rõ, Giang Thần chỉ có thể đặt hết nhớ thương vào công việc, khi công việc kết thúc, nhìn khung chat chỉ có một vài dòng ngắn ngủi, cậu bất đắc dĩ thở dài.
Việc học của Cố Hâm quá bận rộn, hai năm hai mươi bốn tháng, mới ba tháng mà cậu đã không chịu nổi.
Cậu không lo lắng tình cảm của Cố Hâm đối với mình, chỉ là cậu quá nhớ hắn.
Công việc của Giang Thần xử lý xong, cậu ôm chén trà nhìn máy tình ngẩn người, cho đến khi một thông báo tuyển dụng hiện ra dưới góc phải màn hình máy tính.
Cậu tiện tay ấn mở, thấy được là một thông báo tuyển dụng của một chi nhánh công ty ở nước ngoài, địa điểm công việc lại cách trường của Cố Hâm không xa.
Cậu có thể đi, công việc này chỉ cần làm bên đó một đến hai năm.
Nếu cậu làm hộ chiếu du lịch, thời gian quá ngắn, nếu làm hộ chiếu công việc, ít nhất cũng có thể làm ba năm.
Thời gian này đủ để chờ Cố Hâm về nước cùng mình.
Cứ ở đây mờ mịt chờ Cố Hâm học xong trở về, chi bằng chính mình chủ động đi tìm hắn.
Hai năm này chắc chắn Cố Hâm phải ở lại A quốc, thời gian của hắn cố định, còn thời gian của mình có thể thoải mái hơn hắn.
Giang Thần mở thông báo tuyển dụng nội bộ ra, chuyển sơ yếu lý lịch của mình vào.
Sau khỉ trải qua phỏng vấn của bộ phận nhân sự và lãnh đạo bên nước ngoài, ưu thế của Giang Thần rất lớn, lại có năng lực và ngoại ngữ không tồi.
Cậu thuận lợi vượt qua các ứng cử viên, trong lòng còn thầm cám ơn Cố Hâm mấy năm nay chăm chăm quản cậu học ngoại ngữ, có lẽ hắn đã nghĩ đến ngày kéo cậu ra nước ngoài theo.
Thế nhưng dù thế nào, khi Giang Thần nhận được giấy báo đủ tư cách ra nước ngoài, cậu đã vui sướng hết cả một buổi tối.
Cậu mở Wechat định nhắn cho Cố Hâm tin tức này, nhưng cuối cùng lại không nói gì, rất lâu rồi cậu không cho Cố Hâm một niềm vui bất ngờ nào, lần này để hắn bất ngờ một lần đi!
Lễ Giáng Sinh sắp đến, Giang Thần lấy cớ sang bên đó tìm hiểu hoàn cảnh, nhanh chóng lo liệu thủ tục với công ty, chuẩn bị cho công việc ở nước ngoài.
Đương nhiên chuyện này cậu đã sớm nói với hai nhà Giang Cố, nhưng vẫn yêu cầu bố mẹ hai nhà giữ bí mật.
Phụ huynh hai nhà đều hiểu, lần này họ không lo lắng Cố Hâm bên kia sẽ buồn bã một mình nữa, có vợ sang cùng còn gì có thể tốt hơn?
Đại học A quốc cho nghỉ đông trước Giáng Sinh, nhưng được nghỉ không đến một tháng.
Giang Thần không đợi được ngày Cố Hâm về nước, quá lâu.
Thế là cậu thu thập hành lý, lấy hộ chiếu ra xem lại.
Gần đây cậu không cần đến công ty, nên cũng có thời gian nói chuyện với Cố Hâm nhiều hơn.
Lúc bình thường khi cậu làm việc thì Cố Hâm đang nghỉ ngơi nên hai người không thể nói chuyện với nhau.
Nhưng hôm nay không giống vậy, Giang Thần gọi điện cho Cố Hâm trước lúc hắn kịp đi ngủ, lúc Cố Hâm nhận được điện thoại còn ngạc nhiên một lát.
Hắn nhìn lịch, nghi ngờ hỏi: "Hôm nay không phải đi làm sao?"
"Ừ, hôm nay công ty có hoạt động, em không muốn đến nên xin nghỉ".
Giang Thần mặt không đổi sắc nói dối.
Cố Hâm vừa tắm rửa xong, Alpha trong video khí chất trầm ổn, bình tĩnh nở nụ cười: "Vậy có thể gọi video đến tận lúc anh ngủ nhỉ".
"Được.
Ném thời khóa biểu của anh qua đây cho em, đợi Giáng Sinh được nghỉ em sẽ sang tìm anh".
Giang Thần nói thẳng mục đích của mình.
"Được." Cố Hâm không còn mang theo phiền muộn lúc mới chia xa nữa, tâm trạng đã tốt hơn nhiều, "Nhớ em quá".
"Em cũng nhớ anh".
Giang Thần lại hỏi: "Thời tiết bên đó thế nào? Có lạnh không?"
"Vẫn ổn, nhưng lúc em đến chắc là đã vào đông, nhớ mang áo ấm nhé".
Cố Hâm nghĩ còn những hai tháng, thở dài.
"Được, em sẽ mang theo".
Giang Thần yên lặng ghi chú lại, sau đó lại giả vờ giả vịt hỏi thêm vài vấn đề khác.
Hai người gọi video hơn bốn tiếng, cho đến tận khi Cố Hâm buồn ngủ mới chịu cúp máy.
Trước khi cúp mắt hắn còn lề mề thêm nửa tiếng, cuối cùng do Giang Thần thấy mí mắt hắn không mở nổi nữa mới nhẫn tâm cúp máy.
Ngày xuất phát, bố mẹ hai bên đều ra tiễn.
Lần này rời đi không giống lần Cố Hâm đi một mình nữa, tâm trạng Giang Thần vui vẻ hơn nhiều.
Sáng đó cậu lên máy bay, mất mười mấy tiếng mới đến nơi.
Bố Cố gọi cho chú hai Cố, nhờ ông đến đón con, hơn nữa còn dặn không được kể chuyện cho Cố Hâm nghe.
Chú hai Cố cũng cảm thấy thú vị, người trẻ thật lắm trò.
Giang Thần cả đêm qua hưng phấn quá, lên máy bay là ngủ mê ngủ mệt, nửa đường tỉnh dậy ăn một bữa rồi lại ngủ.
Cuối cùng cũng đến được thành phố B của A quốc.
Vợ chồng nhà chú hai Cố đến sân bay đón Giang Thần.
Lúc Cố Hâm kết hôn họ đã từng về nước một lần, những năm nay cũng có về qua, nhưng bên này có công ty nên họ vẫn ở lại đây.
Vợ của chú hai là một nam Omega, rất thân thiết với Giang Thần: "Thần Thần càng ngày càng đẹp trai".
"Không bằng được thím".
Giang Thần cười cười, đi làm rồi miệng cũng ngọt hơn.
Chú Hai hỏi: "Về nhà chú ăn cơm nhé, chiều nay chúng ta tới đón Cố Hâm, nó hẹn cuối tuần này về nhà chú ăn cơm rồi".
Giang Thần nói: "Được ạ, anh ấy còn không biết con đã tới."
Vợ chú cười: "Đúng là chuyện lãng mạn của người trẻ tuổi".
Sau đó liếc sang chú Hai Cố, chớp chớp mắt.
Giang Thần nào ngờ mình còn được ăn cơm chó của người lớn, liếc mắt sang hướng khác không nhìn họ nữa.
Cố Hâm không ở trong trường, mà thuê một phòng ở bên ngoài trường, thỉnh thoảng sang ăn chực nhà chú Hai nên cũng có phòng ở trong nhà chú.
Vợ chú Hai dẫn Giang Thần đến phòng của Cố Hâm: "Mỗi khi Hâm Hâm đến thì thường ở chỗ này, con xem có thiếu gì không.
Có thiếu gì hay không tìm thấy gì