Họp lớp sau khi tốt nghiệp nhiều năm mọi người thường nhớ về chuyện cũ, Giang Thần và Cố Hâm cũng không ngoại lệ.
Buổi họp lớp hôm nay rất nhẹ nhàng, không ai ép ai uống rượu, vẻ mặt ai cũng lộ ra vẻ vui sướng, sau đó mọi người cũng gọi cả cô Đường đến.
Cô Đường đã kết hôn, có con cái, so với thời cấp ba năm đó thì hiền hậu hơn rất nhiều, có điều, cô ngồi một lát là đi.
Lớp cấp ba họp đến chiều, có người đi sớm, có người đi muộn.
Giang Thần và Cố Hâm không ngồi lâu, họ và Vệ Mông Tưởng Nhất Bách đã lâu không gặp nên sau khi chào hỏi các bạn học thì cả bốn cùng rời đi.
Tưởng Nhất Bách hỏi bọn họ muốn đi đâu, uống trà tỉnh rượu nhé?
Thật ra không có ai uống say, Vệ Mông đề nghị: "Hay về thăm trường nhé, đã lâu rồi không về đó, chắc là mọi người không nhớ trường mình thế nào đúng không?"
Tưởng Nhất Bách về sớm hơn Giang Thần và Cố Hâm hai năm, sau đó vẫn ở lại Lan Thành, đấu trí đấu dũng với người nhà, cuối cùng cũng nhận được quyền thừa kế công ty, hiện tại là một giám đốc trẻ tuổi, là người biết nhiều về Vệ Mông nhất.
Lúc Vệ Mông kết hôn, Giang Thần và Cố Hâm không về kịp, chỉ có thể nhờ Tưởng Nhất Bách tặng quà, có điều, họ lại về kịp lúc con của Vệ Mông đầy tháng.
Tưởng Nhất Bách nói: "Hai người không biết nhỉ, vợ của tên Vệ Mông này là giáo viên của Tam Trung, hắn muốn lấy cớ đi đón vợ tan làm ấy mà".
Giang Thần không ngạc nhiên chút nào, lúc Vệ Mông kết hôn còn gọi video cho cậu, nói rất nhiều về vợ hắn, còn nghĩ xong cả tên cho con rồi.
"Vậy thì tốt quá, tôi và Cố Hâm còn chưa gặp qua cô ấy."
Vệ Mông cười hì hì, có lẽ là uống rượu xong, người lại càng khờ thêm.
"Hiện giờ cô ấy đang dạy lớp mười hai, hôm nay còn phải đi làm.
Cô ấy đang mang thai nên tôi định tiện đường đón cô ấy về, không yên tâm cho lắm".
Vệ Mông cười ngây ngô nói.
Đây là đứa con đầu lòng của cậu ta, mẹ cậu ta ngày nào cũng nhắc nhở, bắt cậu ta chăm con dâu cho tốt, thế là cậu ta nhìn chằm chằm vợ cả ngày.
Mọi người đều cười, lái xe cũng khen Vệ Mông là một người đáng gả, ai gả cho cậu ta thật là một người hạnh phúc.
Chỗ họp lớp cách Tam Trung không xa, chưa đến hai mươi phút mọi người đã tới nơi.
Chín năm trước Tam Trung còn dùng một biển hiệu xưa cũ, mấy năm nay trường có sửa chữa qua, cổng trường cũng rộng hơn hẳn ngày xưa.
Họ đến trường đúng lúc học sinh mười hai của Tam Trung tan tầm, Vệ Mông gọi điện cho vợ, bốn người đứng ngoài chờ.
Giang Thần hỏi: "Không đi vào sao? Khó có khi đến đây được một chuyến."
Vệ Mông vỗ trán: "Sao tao lại không nghĩ ra nhỉ, ngày nào tao cũng đến đây nhưng mấy người thì không phải thế, đi, tao quen bác bảo vệ, chúng ta cùng vào".
Quả nhiên, bác bảo vệ thấy họ đều có dáng vẻ người thành đạt, lại có Vệ Mông là người thân giáo viên trong trường, thế là cho vào.
Học sinh cấp ba đã tan học, trong trường không còn mấy ai, Tam Trung vẫn là một trường ngoại trú, không có gì thay đổi.
Bốn người thuận lợi tiến vào trường học cũ.
Họ nhìn thấy vợ của Vệ Mông, cô ấy đỡ bụng, vai đeo túi sách, dáng người hơi mập, cười rất thoải mái, là một cô gái tươi tắn sáng sủa.
Lúc thấy Vệ Mông, cô chạy chậm đến, Vệ Mông suýt bị vợ hù chết, vội nói không được chạy, không được chạy rồi đến đỡ người ta, nhận túi trong tay vợ.
Vệ Mông giới thiệu Giang Thần và Cố Hâm cho cô ấy, hai bên chào hỏi, cô gái vui vẻ mời họ nhất định phải đến ăn tiệc đầy tháng của con.
Bụng của vợ Vệ Mông rất lớn, chắc là sắp đến ngày sinh, Vệ Mông không dám ở lại lâu thêm, chào ba người dẫn vợ về trước.
Ba người còn lại tùy tiện đi dạo trên sân trường, chụp ảnh quay video một hồi, Giang Thần quyết định sau khi về sẽ làm một cái video kỷ niệm.
Lát sau, trợ lý Tưởng Nhất Bách gọi điện tới, báo có việc gấp, cậu ta phải trở về.
Trường học to lớn như thế chỉ còn Giang Thần và Cố Hâm.
Tựa như những năm gần đây, cho dù ở thời điểm nào, bạn bè đồng nghiệp người thân sẽ không thể ở lại bên cạnh họ mãi.
Những năm này, Giang Hân ở lại Lan Thành, còn Giang Tranh thì đã trở thành một diễn viên, tuy không quá nổi tiếng nhưng cũng xem như một idol.
Thật không ngờ, Omega thích ăn diện năm đó hiện giờ lại có nhiều người hâm mộ đến vậy.
Chị em trong nhà ai cũng có cuộc sống riêng, Giang Thần không có áp lực gì chỉ ở bên cạnh Cố Hâm suốt ngày.
Nhưng mà chẳng ai ngờ rằng, người cuối cùng ở nhà chăm sóc cho bố mẹ lại là Giang Hân.
"Chút nữa về nhà còn phải mua quà cho con gái của chị em nữa".
Giang Thần nắm tay Cố Hâm nói.
"Được, cháu gái nhất định rất đáng yêu."
Hoàng hôn kéo bóng họ thật dài thật dài.
Giang Thần chỉ vào tòa nhà mới xây nói: "Còn nhớ chỗ này không?"
"Tòa nhà dạy học cũ, đã xây lại rồi".
"Chúng ta từng ở đây trèo tường, còn bị lão Hứa công khai tử hình".
Giang Thần tự nói tự buồn cười.
"Anh nhớ, có một hôm chúng ta trốn học, hôm sau bị lão Hứa lôi ra làm tấm gương yêu sớm".
"Sau đó hai chúng ta bị cả trường coi là yêu nhau, thực chất thì một năm sau mới ở cùng một chỗ".
"Ừ, đến bố mẹ còn cho rằng chúng ta ở bên nhau lâu rồi".
"Tất cả là nhờ có họ".
Cố Hâm nghĩ thầm, nếu không vì mọi người ra sức như vậy, hắn đã chẳng thể ôm mỹ nhân về.
Nói đến nói đi, hiện tại nhớ lại,