Editor: Nổ (Team Lạc Hoa Lâu)
WordPress: lachoalau0207.wordpress.com
Wattpad: wattpad.com/user/lachoalau0207
Ngay sau khi chiến tranh kết thúc, trên lãnh thổ của tinh cầu biên giới thuộc Liên bang, một số trường học do Chính phủ xây dựng và hàng loạt cơ sở giáo dục được thành lập.
Sau khi cai sữa cho Ôn Thừa, Ôn Triệu và Tiết Chiếu Hi tìm bảo mẫu chăm sóc con trai vào ban ngày, buổi tối thì cho về.
Ôn Triệu đến trường dạy môn toán học.
Mặc dù học đại học ở trường quân đội, nhưng thành tích các môn văn hóa của cậu cũng rất tốt, thừa sức dạy toán trung học.
Sau khi kết thúc chương trình học của học kỳ, học sinh bắt đầu được nghỉ hè.
Ôn Triệu cũng bắt đầu kỳ nghỉ hè của mình.
Cậu thu dọn đồ đạc trở về nhà thì nhìn thấy Ôn Thừa ba tuổi đang viết vẽ nguệch ngoạc trên một tờ giấy đặt ở trên bàn.
Cậu bước tới xem Ôn Thừa vẽ gì trên đó, nhưng lại nhìn thấy nét chữ của Tiết Chiếu Hi.
Tiết Chiếu Hi có thói quen viết bản nháp ra giấy trước khi trả lời tài liệu.
Cậu thấy nội dung Tiết Chiếu Hi viết ở trên, chắc là chuyện liên quan tới việc trở về tinh cầu thủ đô.
Hắn từ chối yêu cầu quay về tinh cầu thủ đô ngay bây giờ.
Ôn Triệu cầm tờ giấy kia suy nghĩ.
Tiết Chiếu Hi đã ở biên giới rất lâu rồi, với khả năng trước mắt của hắn muốn tiếp tục ở lại tinh cầu biên giới cũng không khó, nhưng nếu hắn cứ rề rà không chịu về sẽ khó tránh khỏi sự hiềm nghi của Tổng thống Liên bang.
Ôn Thừa ở bên cạnh nhìn ba mình cầm tờ giấy lơ đãng, nhóc lặng lẽ duỗi tay lấy lại tờ giấy tiếp tục vẽ, nhưng lại bị cậu bắt lấy cổ tay, nhóc nghe ba hỏi: "Ba lớn của con đâu?"
Ôn Thừa nghiêng đầu suy nghĩ một hồi mới nói: "Ba nói phải quay lại một chuyến, ba còn có việc phải làm."
Lúc này, bảo mẫu từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Ôn Triệu đang ở trong phòng khách, cô liền gọi: "Ôn tiên sinh, Tiết tiên sinh nói cậu ấy quên gì đó ở quân khu, phải quay lại một chuyến."
Ôn Triệu gật đầu với cô nói: "Làm phiền chị Lý trông Ôn Thừa quá giờ rồi."
Chị Lý xua tay nói: "Không phiền, không phiền.
Cậu đã về rồi, vậy tôi đi trước nhé, Ôn tiên sinh."
"Chị Lý vất vả rồi, Ôn Thừa, tạm biệt dì Lý đi con." Cậu nắm bàn tay nhỏ bé của Ôn Thừa ra hiệu cho nhóc tạm biệt chị Lý.
Giọng trẻ con của Ôn Thừa vang lên: "Dì Lý, tạm biệt."
"Ôi chao ơi, tạm biệt, tạm biệt." Nói xong liền cầm túi xách rời đi.
Buổi tối, cả nhà ba người cùng nhau ngồi ăn cơm, Ôn Triệu nhìn vẻ mặt Tiết Chiếu Hi vẫn như trước, không có gì thay đổi.
Ôn Triệu chủ động nói: "Bản nháp của anh để trên bàn bị Ôn Thừa vẽ rồi."
Ôn Thừa nghe tên mình thì tay cầm thìa khựng lại, nhìn ba mình.
Tiết Chiếu Hi sờ đầu Ôn Thừa, vẻ mặt không đổi nói: "Không phải cái gì quan trọng, vẽ rồi thì thôi."
"Khi nào anh định về tinh cầu thủ đô?" Ôn Triệu tiếp tục hỏi.
Tiết Chiếu Hi nhìn cậu, nói: "Không vội." Hắn vẫn chưa giải quyết chuyện mẹ hắn nữa.
"Về đi." Ôn Triệu nói.
Tiết Chiếu Hi nghe vậy thì bật cười, ánh mắt pha trò nói: "Em không sợ gặp cha mẹ à?" Hành động lập tức tắt video ba năm trước của Ôn Triệu vẫn còn in sâu trong đầu hắn.
Mỗi khi hắn nghĩ đến Ôn Triệu và mẹ mình thì chuyện đó sẽ lại hiện lên, nhắc nhở bản thân hắn rằng Ôn Triệu không muốn hoặc là không giỏi trong việc gặp mặt và giao tiếp với bề trên.
Những gì cậu đã trải qua khi còn bé cũng đủ làm cậu cảm thấy bối rối trong cách ứng xử với bề trên.
Ôn Triệu gẩy hạt cơm trong bát nói với Tiết Chiếu Hi: "Cũng không thể cứ không gặp được.
Ôn Thừa lớn rồi, sớm muộn gì cũng phải về, trên đời có rất nhiều chuyện không như ý, nhưng vẫn phải đối mặt."
"Ừm." Tiết Chiếu Hi mỉm cười, suy nghĩ một hồi thì nói: "Ngày mai anh Kỷ sẽ về tinh cầu thủ đô trước.
Anh muốn để anh ấy dẫn Ôn Thừa đi cùng, mấy ngày nay anh đang trong kỳ mẫn cảm, đợi vài ngày nữa anh bàn giao công việc rồi sẽ về."
"Được." Ôn Triệu đáp.
Tiết Chiếu Hi nhìn con trai vẫn đang ăn cơm, trong lòng thầm nói, cuối cùng con cũng trở thành công cụ kết nối mẹ mình và bà nội.
Ban đầu hắn là muốn ở thêm vài năm, đợi suy nghĩ của mẹ hắn từ từ thay đổi, nhưng Liên bang thúc giục hắn rất ghê, hắn không về cũng chẳng sao, nhưng cha hắn ngồi trên ghế nghị sĩ sẽ rất khó xử.
Ôn Thừa tiếp tục bới cơm, không hay biết suy nghĩ của ba mình.
Buổi tối, Ôn Triệu dỗ Ôn Thừa ngủ rồi đi vào phòng ngủ chính, vừa lên giường liền bị Tiết Chiếu Hi ôm vào trong lòng, cọ cọ.
Ôn Triệu nhẹ nhàng vỗ lên cái tay đang khoát trên eo cậu của Tiết Chiếu Hi, hỏi: "Sao nào, khó chịu hả?"
Tiết Chiếu Hi lắc đầu, ôm Ôn Triệu, ghé vào tai cậu nói: "Không phải, chỉ là......!Tính tình mẹ anh có thể không tốt lắm.
Nếu lúc đó gặp nhau, anh..."
Ôn Triệu nắm tay hắn, nói: "Em hiểu, mẹ anh nói gì thì là chuyện của bà ấy.
Em biết mình là ai, em không có thành kiến với bà, em yêu anh cũng sẽ không thay đổi."
Tiết Chiếu Hi ôm chặt cậu, buồn rầu nói: "Em là một người rất tốt, chỉ có em mới xứng với tình yêu của anh nhất." Hắn vuốt ve vết sẹo trên bụng của Ôn Triệu, nói: "Có đôi khi anh thật sự ước mình được sinh ra trong một gia đình bình thường."
"Anh không thể lựa chọn mình được sinh ra trong gia đình như thế nào.
Dù anh có không thích gia đình ấy dường nào, nhưng sự quan tâm của cha mẹ dành cho anh không phải giả.
Đôi khi họ quở trách anh cũng là vì muốn tốt cho anh.
Anh đừng suy nghĩ nhiều mà.
Em lợi hại hơn anh tưởng nhiều đó, không sao đâu."
Ôn Triệu hôn lên môi hắn một cái: "Ông xã ngủ ngon." Cậu nói xong lập tức chui vào vòng tay của Tiết Chiếu Hi ngủ thiếp đi.
Tiết Chiếu Hi hôn lên đỉnh tóc cậu, thì thầm: "Bà xã ngủ ngon."
Sáng sớm hôm sau, Ôn Thừa được thu dọn đồ đạc đưa lên khoang máy bay, trở về tinh cầu thủ đô.
Trước khi đi, Tiết Chiếu Hi ôm con trai mình căn dặn nhiều lần, cuối cùng hắn nhét một chiếc hộp nhỏ vào trong cặp sách nhỏ trên lưng Ôn Thừa rồi nói: "A Thừa, khi về gặp bà nội nhớ nói với bà nội rằng món quà này là ba nhỏ và ba lớn tặng cho bà nội nhé."
Có lẽ là lần đầu tiên đi xa hai ba, tâm trạng Ôn Thừa rất tệ, miệng mếu máo không nói gì.
Tiết Chiếu Hi hôn trán con, dỗ dành nhóc nói: "A Thừa là một Alpha, Alpha phải dũng cảm lên.
Ngoan nào, mấy ngày nữa ba nhỏ và ba lớn sẽ về tìm con."
Ôn Triệu ở bên cạnh xoa mặt nhóc, nói: "Ở bên đó sẽ có nhiều bạn nhỏ chơi với con, con ngoan."
"Đúng rồi, đúng rồi, con của chú Tống cũng trạc tuổi nhóc, mọi người sẽ chơi rất vui." Kỷ Quang Hoa bên cạnh vội nói.
Ôn Thừa gật đầu, chào tạm biệt hai ba, sau đó xoay người đi vào trong khoang.
Ôn Triệu nhìn máy bay khởi hành, trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi buồn.
Tiết Chiếu Hi ôm cậu nói: "Đã đi rồi, chúng ta về thôi."
Ôn Triệu gật đầu, hai người về nhà của mình.
Tinh cầu thủ đô.
Tối hôm đó, cha Tiết và mẹ Tiết đang ăn tối thì chuông cửa