"Đội trưởng Tần, đã xác định được mục tiêu ở toà A phía Nam của cô."
Sáng nay trên tin tức bắt đầu rầm rộ thông tin con gái của chủ tập đoàn kim hoàn Thịnh Thế đã bị rơi vào tay những kẻ bắt cóc tống tiền.
Được biết, phía cảnh sát đang phối hợp cùng đội đặc nhiệm thành phố S để tiến hành giải cứu.
Tần Lam đưa mắt quan sát địa hình một lượt.
Nàng biết bọn chúng chắc chắn nắm được tình hình phía bên ngoài nên hành động phải vô cùng cẩn trọng.
"Tất cả vào vị trí!" Qua bộ đàm bên ngực trái, dứt khoát ra lệnh.
"Không được bắn chết chúng, phải bắt sống."
"Rõ!"
Đội đặc nhiệm chỉ mang theo năm người là chính, họ hoàn toàn không để cảnh sát có cơ hội nhúng tay vào.
Đối với việc đối phó với lũ tống tiền, tốt nhất không nên quá ồn ào, bứt dây là động rừng.
Chầm chậm thấp bước đi theo lối hành lang.
Vì đây là toà nhà bị bỏ hoang nên bọn chúng gần như đã bố trí sẵn sàng thuộc hạ trông chừng.
"Nghe đại ca nói bọn cảnh sát đã đến nơi, cậu phải cảnh giác một chút."
Tiếng người nói thoáng qua tai, song Tần Lam rất nhanh bắt được nơi phát ra.
Nấp trong vách tường sắp sập xuống, nàng đưa mắt nhìn hai tên côn đồ đang cầm súng đi cùng nhau.
Dường như hai tên đó cũng đã đánh mùi được người lạ nên nhanh bước hướng về phía nàng đang ẩn mình.
Chỉ thấy một cơn gió từ đâu đến, hai tên không hẹn mà cùng nhau ngã xuống.
Phải, đó là Tần Lam.
"Đội trưởng, bên cô tình hình sao rồi?"
"Vẫn ổn."
Sau khi chạm trán vài tên thuộc hạ thì nàng cũng tìm được chỗ giam giữ con tin.
Cô bé chừng mười bảy tuổi đang bị trói trên ghế phản chiếu lại sau tấm cửa số được gắn kính sơ sài.
Đó là Khương Tử Tân, con gái của tập đoàn Thịnh Thế nổi danh gần đây.
Kéo tay lên đạn súng hoàn chỉnh, Tần Lam một mình bước vào căn phòng chất đầy những bao xi măng của một công trình đang xây dựng dang dở.
Tên đầu xỏ nghe tiếng động liền quay người bắn một phát súng đầu tiên.
"Tần đội trưởng!"
Đồng đội tưởng nàng trúng đạn nên không ngừng gọi tên qua bộ đàm.
Nhưng nàng là Tần Lam, không dễ dàng như thế được.
"Khá đấy." Tần Lam cười nhạt, phát đạn ban nãy cùng lắm chỉ có thể hoang phí mà đâm đầu vào vách tường ở phía của nàng thôi.
"Hahaaa." Tên cướp cười lên như thần kinh: "Sĩ quan Tần, tôi đợi cô lâu lắm rồi đấy."
Tần Lam không cần dùng súng, nàng cùng hắn đọ vài ba quyền liền khiến hắn nằm gục trên sàn nhà.
Sở dĩ một người phụ nữ có thân thủ mạnh mẽ như thế cũng phải nói đến việc gia đình nàng từ trước đến nay đều là đặc công, huống hồ với Tần Lam việc bảo vệ tổ quốc là nghiệp vụ cả đời của nàng.
—
Phóng viên đã bắt đầu bao vây từ bên ngoài vùng phong toả của toà nhà.
Tần Lam cùng đồng đội của mình bắt sống đi tổng cộng là tám tên bắt cóc đều ở tuổi ba mươi trở lên.
Trong đó có một tên từng trộm đá quý cách đây mười năm đã từng bị nàng khoá còng sắt một lần.
Khương Tử Tân hai mắt vẫn còn sưng vì sợ hãi.
"Sĩ quan Tần...Cảm ơn chị..." Tử Tân còn nghẹn ngào không quên cảm ơn trước khi được hộ tống trở về nhà mình.
Tần Lam lúc này đã cởi bỏ hết tất thẩy khí thế chiến đấu, trở về làm một người phụ nữ dịu dàng.
Nàng xoa xoa vết hằn do dây thừng trên cổ tay của cô bé, nhẹ nhàng an ủi: "Đây là nhiệm vụ của chị.
Sau này, cẩn thận một chút."
"Tạm biệt."
Nói lời từ biệt với một người xem mình là ân nhân xong.
Tần Lam quay về cùng cảnh sát áp giải bọn bắt cóc giao lại cho sở cảnh sát giải quyết.
Trên xe mọi người phi thường cao hứng vì vừa hoàn thành xong nhiệm vụ.
E là đợt này danh tiếng đội của họ sẽ vang danh hơn trước nữa.
"Tần đội trưởng, chị ngầu thật đấy." Hứa Khải giả bộ múa vài quyền khen ngợi.
Tần Lam cười: "Vậy thì các cậu phải cố gắng luyện tập để một ngày thay thế tôi đi đó."
"Ơ..." Hứa Khải cùng Quán Dật ngồi phía sau đồng thanh.
"Là sát cánh cùng nhau, chứ làm gì có ai thay thế ai."
"Phải phải." Tô Thanh đang lái xe cũng phụ hoạ