Tần Khiêm bước xuống từ xe quân sự đang đỗ trước một biệt thự lớn.
Người làm bên trong lập tức chạy ra nghênh đón chủ nhân trở về.
Căn nhà rộng chìm vào tĩnh lặng.
Tần Khiêm theo thói quen đi thẳng vào bếp để tìm vợ mình nhưng không thấy đâu.
"Vợ ta đâu?" Ông đưa mắt đến người phụ nữ đang lau chùi bàn bếp, nhanh chóng hỏi.
Người kia cũng liền đáp: "Dạ bà chủ đang đọc sách trên thư phòng."
"Thư phòng?" Tần Khiêm kinh ngạc.
Nguyên nhân vì vợ ông trước giờ không thích nhốt mình ở trong thư phòng, trừ khi có chuyện không vui.
—
Tần Khiêm nhẹ nhàng mở cánh cửa gỗ ra.
Bên trong chất đầy những kệ sách cao, còn có cả những bức thư pháp mà khi còn thiếu nữ, con gái ông đã học vẽ.
Ảnh gia đình, ảnh Tần Lam đều được treo khắp phòng.
Người bên trong nghe động tĩnh, lập tức đứng dậy.
Nhưng chỉ khác là lần này dành cho ông không phải là ánh mắt dịu dàng, đổi lại là một ánh mắt vô cùng buồn tủi.
"Tiểu Lam đâu?" Lâm Mộc An run rẩy đi đến.
"Lý do vì sao ông lại để con bé đối diện với Tiêu Hạo Niên?"
Ông khép mi không đáp.
Lâm Mộc Ân kích động cầm lấy cổ áo của chồng mình.
"Con gái tôi đâu? Tần Khiêm..."
"Bà bình tĩnh đã." Tần Khiêm giữ chặt lấy hai vai của bà ấy, ra sức nén lại kích động.
"Tần Lam là đặc công nên cho dù con bé phải đối diện với ai thì cũng không quan trọng, không được từ bỏ nhiệm vụ."
"Ông lý trí vừa thôi! Ông cao thượng vừa thôi!" Lâm Mộc An hét lớn.
"Ông thừa biết Tiêu Hạo Niên là quả boom hẹn giờ vậy mà cớ sao năm đó ông không giết chết lão ta?!"
"Suốt một tháng qua con gái mất liên lạc nhưng ông lúc nào cũng nói chắc con bé bận.
Ông xem, ông tính lừa gạt tôi đến bao giờ?"
Người phụ nữ trên mặt từ lâu đã xuất hiện vài vết chân chim của thời gian, suốt bao nhiêu năm phong thái đoan trang hiền dịu.
Vậy mà hôm nay dường như đã hoá thành một con người khác, chính là hoá điên.
Và nguyên nhân của việc đó, duy chỉ có thể là Tần Lam...
"Ông nói đi...Tần Lam rốt cuộc hiện tại như thế nào...?" Lâm Mộc An dùng chút sức lực cuối cùng để yếu ớt cầu xin một chút thông tin.
"Bà phải bình tĩnh.
Con bé vẫn ổn, nhưng đang bị thương."
"Bình tĩnh?" Bà Tần chất vấn: "Ông khuyên tôi bình tĩnh? Đứng ở vị trí một người mẹ, ông xem tôi phải bình tĩnh như thế nào?"
"Lý do vì sao đến giờ phút này, câu cửa miệng của ông vẫn còn là bình tĩnh được vậy?"
Tần Khiêm cúi người đỡ vợ của mình, ôm lấy với mong muốn vỗ về.
"Con bé...Không muốn gặp chúng ta."
"Con bé đã biết tất cả, về Lục Ân, về Tiêu Hạo Niên và thân thế thực sự."
—
Tần Lam được Ngô Cẩn Ngôn dìu ngồi trên giường không được bao lâu thì đã có người đến tìm.
Nàng không quan tâm lắm vì nghĩ chắc là Vương Quán Dật hoặc Hứa Khải đến thay ca.
Chỉ tiếc là không phải.
Ngô Cẩn Ngôn khựng lại, giương đôi mắt kinh ngạc của mình nhìn người phụ nữ trung niên gấp gáp chạy đến phía Tần Lam và không ngừng thốt lên vài tiếng: "Tiểu Lam...Tiểu Lam..."
Nhìn thấy phía sau còn có Tần Khiêm nên cô chỉ chào một cái rồi quyết định đi ra ngoài.
Tần Lam sắc mặt tái đi, nhanh chóng mang chiếc chăn trắng phủ lên bên chân đang băng bó của mình.
"Mẹ...?"
Lâm Mộc An bật khóc đến bên cạnh con gái, không ngừng trách móc: "Đây là lý do con tắt điện thoại từ mẹ ư? Con muốn giấu đến bao giờ?"
Mà lúc này Tần Lam lại đưa mắt nhìn người đàn ông mình gọi là bố: "Tại sao bố cho mẹ biết?"
Tần Khiêm quay mặt đi chỗ khác, né tránh.
"Con không sao." Tần Lam né tránh những hành động quan tâm của người mà mình cho là mẹ suốt nhiều năm qua.
Thì đúng mà, dù là ai, ai mạnh mẽ đến mấy cũng khó lòng chấp nhận được một vài sự thật như tát nước vào mặt mình nhanh như vậy.
Nhìn thấy thái độ của con gái, hai bậc trưởng bối chẳng lấy làm lạ.
Lâm Mộc An giữ lấy bàn tay chai sạn vì nhiều năm cầm súng của con gái, nâng niu như lần đầu được chạm vào.
"Tiểu Lam, chuyện đó..."
Đột nhiên Tần Lam cắt ngang những lời mà nàng đã dự đoán được: "Hai người nên về đi.
Hiện tại, con chưa muốn bàn về vấn đề này."
"Tiểu Lam..." Người phụ nữ lưng tròng nước mắt, giống như đang thiết tha cầu xin.
Nàng đưa mắt nhìn Tần Khiêm, không nhanh không chậm đuổi khách: "Bố đưa mẹ trở về đi.
Thời tiết những ngày này không dễ chịu.
Mẹ không phải là người có sức khoẻ tốt."
Thời điểm hai người hoàn toàn khuất dạng sau cửa phòng bệnh, tâm trạng của Tần Lam mới chính thức tụt dốc không phanh.
Thực sự nàng đã cố dùng công việc để lấp đi vết thương chưa kịp lành của mình nhưng cố đến