Thành phố buổi chiều trở nên đông đúc những người tan tầm đang trên đường trở về nhà.
Ngô Cẩn Ngôn sau khi kết thúc công việc ở doanh trại thì liền biến mất.
Chính xác hơn là cô đi siêu thị mua một ít thức ăn với ý định sẽ đến chỗ Gia Nghê và Tần Lam nấu cho bọn họ.
Cả hai đều là những bà chị siêng làm lười ăn.
Trên đường về vốn dĩ muốn đến đón bác sĩ Trương luôn nhưng vì chị ấy còn nhiều việc ở bệnh viện nên cô đành cầm thẻ căn hộ đến chỗ của Tần Lam trước.
Thời điểm khoá cửa reo lên vài âm thanh thông báo thì Ngô Cẩn Ngôn một thân kệ nệ đồ đạc cẩn thận bước vào.
Nhìn kệ giày một lượt, khi đã xác nhận chủ nhà vẫn không chạy lung tung thì cô mới yên tâm bước thẳng vào bếp.
Thời gian này là khoảng thời gian Tần Lam đang làm việc, cô cũng không muốn kinh động đến đội trưởng.
Mang tất cả những gì mình mua thuần thục sơ chế qua một lượt.
Cẩn Ngôn cô hôm nay không ngừng cảm thán với mực độ chuyên nghiệp của mình trong việc bếp núc.
Người khô khan như một đặc công thì không nhiều người biết nấu nướng như cô, chỉ may mắn vì trước đây ở cô nhi viện, Cẩn Ngôn theo các sơ phụ giúp nấu nướng nên mới có được ngày hôm nay.
Chỉ còn một món cải xào nữa là hoàn thành bữa cơm gia đình.
Chợt nhớ bản thân còn để chai dầu hào ở trong túi nhựa trên bàn, không suy nghĩ nhiều mà lập tức xoay người.
Chính là không ngờ ở sau lưng mình còn có vật thể cao hơn mét sáu đang chăm chú tò mò xem mình đang làm gì.
Tần Lam bị giật mình đến đứng không vững mà người kia cũng nhanh tay vòng qua eo nàng đỡ lại.
"..."
Cô thấy Tần Lam đang gọn gàng trong vòng tay mình, tất cả năng lượng đều lập tức truyền cho trái tim đang đập không ngừng kia.
Gần, thật sự rất gần.
Đối phương dường như có thể cảm nhận được tiếng mạch đập của cô.
Cô thấy bản thân mình rung động.
Giống như cái cảm giác của rất nhiều năm về trước.
"Khụ..." Tần Lam đỏ vành tai, lập tức ho khan lên một cái.
"Tôi...Chỉ tò mò em đang phá phách gì trong nhà của tôi thôi."
Ngô Cẩn Ngôn không đáp, trực tiếp mang đội trưởng Tần treo lên vai, đặt ngay ngắn ở sofa.
"Có ai từng khen chị xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp chưa?" Cô nhìn nàng chằm chằm, giọng nói thốt ra cũng mang theo bảy phần đục ngầu.
Tần Lam từ bất ngờ đến ngượng phải xoay mặt sang hướng khác.
"Cũng có."
"Vậy nếu tôi khen chị thì có khác gì với họ không?"
Là ý gì?
Nàng nhíu mày một cái.
"Chị không đáp tức là tôi đều giống như bọn họ?"
"Không..." Tần Lam yếu ớt phản bác.
Kì thực Ngô Cẩn Ngôn hôm nay vô cùng kì lạ.
Cô không đùa giỡn với nàng nữa, trực tiếng thẳng lưng đi đến bàn ăn, lục lọi một lúc liền lấy ra một chai dầu hào chưa xé tem.
Người thì chăm chú nấu ăn, người thì rơi vào tâm trạng mờ mịt.
Chỉ ước gì Trương Gia Nghê trở về ngay lúc này.
—
Lại là câu chuyện ăn cơm cùng Tần Lam.
Không khí thậm chí còn khó chịu hơn là lúc tập trung chiến đấu vì nàng có nguyên tắc không nói chuyện khi trên bàn ăn.
Ngô Cẩn Ngôn thì ngược lại, cô thích không khí ồn ào, gần gũi hơn một chút.
Ăn cơm xong việc rửa bát tất nhiên là phải đến tay Ngô đặc công rồi.
Tần Lam thì ung dung ngồi trên sofa xem tin tức mà báo đài tung hô bản thân mình và đặc nhiệm S.
"Chị cũng quá tự luyến.
Chương trình này đã chiếu qua được hai tuần rồi đấy." Ngô Cẩn Ngôn nghe thấy âm thanh phát thanh viên cứ lặp đi lặp lại trong một khoảng thời gian, cầm lòng không được mà lên tiếng mỉa mai.
Tần Lam đưa đôi mắt khinh bỉ lướt qua bóng lưng tất bật việc nhà của cô.
"Đây gọi là tận hưởng thành quả lao động.
Chỉ có những người không biết tận hưởng mới nói tôi tự luyến."
Ngô Cẩn Ngôn chính thức im bặt.
Không muốn đôi co với người cứng đầu nữa.
"Em đến đây không chỉ để làm nội trợ thôi chứ?" Nàng nhìn Ngô Cẩn Ngôn đang úp chén, vừa chuyển kênh vừa hỏi.
"Có chuyện gì muốn bàn bạc với tôi sao?"
"Đương nhiên là không có chuyện gì để bàn với đội trưởng Tần." Cô úp cái chén cuối cùng lên, tuỳ tiện mang tay lau vào tạp dề.
Mà đối với Tần Lam, việc Ngô Cẩn Ngôn rỗi việc khiến nàng không quen mắt.
"Tôi đang nghiêm túc."
"Tôi cũng đang nghiêm túc với chị." Cô nhún vai một cái.
"Chị biết mà.
Công việc của chị khi nào chị cần thì tôi mới lên tiếng.
Tôi không thích lo chuyện người khác."
"Vậy em đột nhiên đến nấu cơm thì không phải đang lo chuyện của tôi?" Nàng giở giọng chất vấn.
Kì thực có ở bên cạnh cô