Lý Quý Hâm cảm thấy, nói chuyện với một công chúa ngốc cũng chẳng khác gì giảng chuyện nhân sinh đạo lý với một gốc củ cải trắng vậy, hoàn toàn là cái việc đàn gảy tai trâu.
Nàng Lý Quý Hâm vốn là một mình tung tăng nhảy nhót, chỉ vì mười lượng vàng mà phải vào cung, nhưng là tuyệt đối không thể vì mười lượng vàng mà bán mình! Nàng là cái người có nguyên tắc, có giới hạn cuối cùng!
Nhưng nàng cũng hoàn toàn không cùng ngốc công chúa cố chấp đến cùng.
Tri Lễ viện ngay ở phía trước, đám công chúa, hoàng tử cùng con cháu thế gia đã đi vào chờ nghe giảng bài từ lâu, nhưng khi nhìn thấy công chúa ngốc xuất hiện trước cửa, toàn bộ những người đang có mặt trong Tri Lễ viện đều bị chấn động!
Bọn học trò khe khẽ nói chuyện với nhau, tuy rằng tiếng nói pha lẫn tiếng cười, nhưng vốn được luyện võ từ nhỏ nên cái tai của Lý Quý Hâm thực nhanh nhạy.
"Trường Ninh công chúa vậy mà lại đến đây nghe giảng bài?"
"Cái nữ tử mặc y phục màu xanh kia chính là nữ phó mới tới đi? Bốn ngày rồi vậy mà còn chưa bỏ đi, nhất định là cái nhân vật lợi hại nha!"
...
Cũng có người nhìn về phía Trường Tề công chúa và thấy sắc mặt của người này trở nên trắng bệch, nàng trợn mắt giận dữ nhìn công chúa ngốc.
Hiển nhiên là Lý Quý Hâm cũng đã chú ý tới người này.
Nàng thầm nghĩ, nếu không có mối thù hận giết cha đoạt thê thì không nên xuất hiện vẻ mặt thế này.
Cho nên nàng lập tức đoán ra được, người này khẳng định chính là người đã cùng công chúa ngốc đánh nhau đến mức hủy đi cả xà nhà, Trường Tề công chúa.
Lý Quý Hâm cho rằng, nếu vẫn để cho mấy vị công chúa tuổi đang còn nhỏ này tiếp tục mang thù, đây là bất lợi cho sự phát triển về kinh tế cũng như chính trị của Đông Châu.
Nàng hiền từ xoa đầu công chúa ngốc: "Ừm, ở chỗ này mà học nha.
Nhớ là phải ngoan ngoãn nghe lời tiên sinh, đừng làm cho ta phải nhọc lòng, cũng không nên chủ động cùng với người khác trổ tài miệng lưỡi làm gì." Đương nhiên rồi, công chúa ngốc vốn đã là một kẻ ngốc, rất khó nhận được từ người khác cái gì mà gọi là cảm giác sung sướng nha.
Công chúa ngốc sợ hãi trốn ra sau lưng nàng: "Nhưng mà Mỹ Nhân Nữ Phó, ta hơi sợ."
"Vì cái gì phải sợ?"
"Bọn họ sẽ mắng ta là đồ ngu, bọn họ sẽ lại khi dễ ta." Công chúa ngốc chu ra cái miệng nhỏ, hai con mắt rưng rưng.
Lý Quý Hâm liền ngồi xuống, mỉm cười nhìn vào mắt nàng: "Ta ở ngay ngoài cửa.
Nếu có người dám khi dễ ngươi, ngươi lập tức nói cho ta biết, ta sẽ bảo hộ ngươi! Được chứ?"
Công chúa ngốc ngoan ngoãn gật gật đầu, đến lúc này mới ôm sách đi vào Tri Lễ viện.
Trên thực tế, thân là Trường Ninh công chúa nhận được vô vàn sủng ái, nên số người có gan khi dễ nàng ít ỏi đến không đáng kể.
Phần lớn đám học trò ở đây mặc dù trong lòng yên lặng mà khinh bỉ nàng, nhưng ngoài miệng lại vẫn tỏ ra thân thiết.
Công chúa ngốc vừa ngồi vào vị trí của mình, liền có không ít thế tử quận chúa vây quanh: "Đã lâu rồi chưa thấy được Trường Ninh công chúa ngài, gần đây là có cái trò vui gì thú vị hay không?"
Trong lòng nàng hết sức rõ ràng, nàng dùng đôi mắt thiên chân vô tà mà nhìn cái xà nhà đã từng bị nàng dỡ xuống rồi vừa sờ cằm vừa trả lời: "Có a! Mỹ Nhân Nữ Phó nhà ta là thú vị nhất!"
Đứng ở ngoài cửa, gần như ngay lập tức, Lý Quý Hâm phải đón ánh mắt từ bốn phương tám hướng chiều vào mình, cả người không được tự nhiên.
Ở một phòng khác, Trường Tề công chúa đã tức giận đến cả người phát run.
Nếu như không có công chúa ngốc ở đây, nàng mới là người được mọi người sủng nịnh, nàng mới người chúng tinh phủng nguyệt, là tinh quang lộng lẫy.
Nhưng chỉ cần công chúa ngốc xuất hiện, nàng đến cái gì cũng không phải! Mọi người nguyện ý đi nịnh hót một kẻ ngu, đơn giản chỉ vì người này được sủng ái!
Trường Tề công chúa từng nghe nói, Nam Châu muốn tới liên hôn, thái phó Thái Tử đã đề cử Trường An công chúa.
A, cái con ranh ở lãnh cung kia thì có thể làm được cái gì? Đáng tiếc Trường Ninh công chúa lại là một kẻ ngu, nếu không, đem được kẻ ngu đó đưa ra khỏi Đông Châu, như vậy mới là thiên hạ thái bình!
Vì thế nàng đi tới trước mặt công chúa ngốc, hai tay chống nạnh nhìn xuống nàng.
Nàng dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, cái này làm cho công chúa ngốc thực khó chịu.
Công chúa ngốc liền giả bộ làm vẻ mặt ngây ngốc ngẩng đầu nhìn nàng.
Cái lúc bốn con mắt nhìn vào nhau, dường như có luồng sấm sét ầm ầm thoáng qua trên đỉnh đầu, chung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Có người đứng chờ xem náo nhiệt cũng có người chờ cơ hội khuyên can.
"Này, ngươi chiếm chỗ ngồi của ta!" Vừa mở miệng lời của Trường Tề công chúa đã cực kỳ cứng rắn.
Công chúa ngốc quay đầu nhìn bốn phía.
Đúng rồi mà! Đây chính là vị trí của nàng trước kia: "Vị trí của ngươi không phải ở nơi đó hay sao?"
"Thái tử ca ca nói, ta thích làm cái gì thì cứ làm cái đó, thích ngồi nơi nào thì ngồi nơi đó!" Trường Tề vẫn là hai tay chống nạnh, mặt tối sầm xuống: "Hôm nay ta phải ngồi nơi này!"
Công chúa ngốc yên lặng cầm lấy quyển sách vào tay rồi đứng lên.
Hai người đều là tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi tuổi, vóc dáng không khác biệt nhau lắm, thậm chí còn có vài phần tương tự.
Nàng cầm quyển sách trên tay nhưng lại giống như cầm một cục gạch vậy: "Mỹ Nhân Nữ Phó từng nói, ai cũng không được phép bắt nạt ta, ai bắt nạt ta nàng liền thay ta báo thù! Mỹ Nhân Nữ Phó có thể xuống nước bắt được cá, ngươi có sợ hay không?"
Trường Tề công chúa phụt một cái cười ra thành tiếng: "Quả nhiên đúng là cái đồ ngốc mà! Xuống nước bắt được cá thì tính cái gì? Hoàng huynh còn cưỡi ngựa bắn tên chứ đâu!"
"Mỹ Nhân Nữ Phó nàng có thể bắn trúng đôi mắt của Canh Cho Chó.
Nàng nói bắn đôi mắt thì sẽ không bắn tới cái mũi!" Công chúa ngốc cũng hai tay chống nạnh, dốc hết sức mà khoe khoang nữ phó nhà mình.
"Ta biết rồi!" Trường Tề căm giận mà nhìn công chúa ngốc: "Chính là cái người đã đem thái phó ném xuống nước kia! Thật đúng là nồi nào úp vung nấy! Ba trăm bảy mươi chín cái nữ phó trước đó đều đuổi đi rồi, chỉ có cái người này là được giữ lại, vừa thấy cũng đã biết không phải là cái người tử tế gì!"
Công chúa ngốc tức khắc lửa giận ngút trời!
Mắng nàng thì có thể, nhưng dám mắng chửi Mỹ Nhân Nữ Phó?
Mỹ Nhân Nữ Phó chính là người muốn che chở nàng, sao lại có thể để cho người ta mắng đây!
Bên ngoài cửa Lý Quý Hâm chỉ còn biết yên lặng đỡ trán.
Đây là cuộc chiến bằng nước bọt giữa hai cô bé, dù chỉ là một chút nàng cũng không muốn ra mặt, trừ phi, phải động thủ.
Công chúa ngốc vốn chỉ là giả ngu, nên kỹ năng mắng chửi người một chút cũng không kém: "Đúng vậy nha! Đúng là nồi nào úp vung nấy, Canh Cho Chó thì cũng chỉ có thể cho chó ăn vậy nên cấp bậc của ngươi cũng chỉ có thể xứng cho chó ăn mà thôi! Chó cắn ta một ngụm, ta mới không cần cắn trả để miệng đầy lông chó! Hôm nay vị trí này chính là của ta, nếu không phục thì tới đây!" Dứt lời một tay vỗ lên mặt bàn, một tay chống nạnh, trông nàng khí thế như đang vén lên tay áo để đánh lộn vậy.
Trường Tề công chúa cũng là người được xem là bảo bối, quen với việc được nuông chiều, ngoài Công chúa ngốc này ra, cho tới bây giờ không có bất cứ người nào dám tỏ ra khinh bỉ nàng như thế.
Công chúa ngốc càng tỏ ra cứng rắn thì, Trường Tề cũng lại càng tỏ ra cố chấp: "Ta nhất định phải ngồi ở đây, nếu ngươi mà không cho, ta lập tức đi tìm thái tử ca ca!"
"Vậy ngươi đi tìm đi!" Công chúa ngốc buông thõng hai tay.
Nàng đã có Mỹ Nhân Nữ Phó ở ngoài cửa rồi, nàng việc gì phải sợ ai? Cho dù có là Đại la thần tiên tiến đến nháo lên thì vẫn có thể cho hắn một cái