Trầm Dao Quân cho là, tối hôm qua Lý Quý Hâm bị hung thủ mang đi Dục Tú cung, ít nhiều gì cũng sẽ đặt sự hoài nghi lên Dục Tú cung.
Lý Quý Hâm muốn có trong tay bản đồ hoàng cung, đơn giản chính là vì thuận lợi tìm ra hung thủ.
Nhưng nàng lại không thể cho phép Dục Tú cung bị đẩy lên đầu gió đỉnh sóng, ít nhất là không thể để chuyện như vậy xảy ra trước khi Trầm Ngọc Tú được Thích tướng quân mang đi.
Nàng xoa xoa mặt, mặt đầy vẻ ngây thơ nhìn Lý Quý Hâm: "Trong hoàng cung mới không có bản đồ nha.
A Dao nhắm mắt lại cũng vẫn có thể mò tới bất kỳ nơi nào trong cung a!"
Lý Quý Hâm cũng không ép buộc người này.
Nàng đưa tay ra, cười một tiếng: "Được rồi, rời giường đi học thôi."
Công chúa ngốc đã bắt đầu quen được với cuộc sống đi học tại Quốc Văn quán,.
Nàng nhanh nhẹn leo xuống khỏi giường sửa sang lại y quan.
Nàng nhìn thấy Lý Quý Hâm chắp tay đứng ở trước cửa sổ, thấy được là ánh mắt của người này vẫn là hướng về phía Dục Tú cung.
Trong lòng nàng lại mắng hung thủ vô số lần.
Người nọ chẳng những muốn hại Lý Quý Hâm mà còn muốn hại đến cả Dục Tú cung!
Hôm nay khi Lý Quý Hâm mang công chúa ngốc đi Quốc Văn quán, đúng lúc gặp phải Trầm Ngọc Tú một mình đi tới.
Khác với các công chúa hoàng tử khác là đều có thư đồng đi theo, Trầm Ngọc Tú chỉ là một công chúa bị đày ở trong lãnh cung, thường ngày chi tiêu trong Dục Tú cung đều là nhờ vào hoàng hậu lén trợ cấp thêm, chớ đừng nói chi đến thư đồng.
Lý Quý Hâm hướng về phía nàng cười một tiếng, nàng cũng chỉ là khẽ gật đầu một cái.
Chút cử chỉ này không lọt khỏi cặp mắt của công chúa ngốc.
Trầm Dao Quân lại càng khẳng định, Mỹ Nhân Nữ Phó đã để mắt tới Ngọc Tú muội muội.
Nhưng cũng may là xưa nay Trầm Ngọc Tú vẫn luôn khiêm tốn, vậy nên sau khi không tìm được đáp án cần có trên người này, Lý Quý Hâm cũng chỉ đem công chúa ngốc đưa đến trước cửa Tri Lễ viện, rồi xoay người đi tới Tàng Thư lâu.
Hôm nay trong Tàng Thư lâu xuất hiện thêm một người, là Trầm Vân Tân.
Khi Lý Quý Hâm nhìn thấy hắn thì có hơi ngẩn người ra, sau đó giả bộ làm như cái gì cũng không thấy, nhưng rồi lại bị Trầm Vân Tân cầm một quyển sách ngăn lại: "Hóa ra mỗi ngày Lý nữ phó đều đến nơi Tàng Thư lâu này để đọc sách?"
"Thái tử điện hạ có gì chỉ giáo?" Lý Quý Hâm hơi nhăn chân mày.
"Thật ra ngươi không cần phải chán ghét như vậy." Trầm Vân Tân lấy từ trong ngực của mình ra một cây hồng tua, rồi đem nó quơ đi quơ lại trước mặt Lý Quý Hâm: "Đây là cái gì?"
Lý Quý Hâm hơi giật mình một cái, nhưng trên mặt lại không chút biến hóa.
Đây là dải hồng tua trên thanh bội kiếm của nàng, chỉ là một cây hồng tua nho nhỏ, so với binh khí nhập kho ở trong cung thì kiểu dáng của cây hồng tua này khác hẳn.
Hẳn là hôm qua trong khi truy đuổi hung thủ nó đã bị nhánh cây ngoắc lại.
Không ngờ được là nó bị Trầm Vân Tân nhặt được.
"Ngươi từ nơi nào tìm được?" Lý Quý Hâm cảm giác được tình thế có gì đó không đúng.
Trông Trầm Vân Tân lúc này giống như bừng tỉnh đại ngộ vậy, vậy nên đến giọng nói của hắn cũng trở nên không được bình thường: "Quả nhiên là ngươi! Tối hôm qua ngươi đã đi nơi nào?"
"Ta ở trong An Ninh các!" Từ trong giọng nói của hắn, Lý Quý Hâm đã nghe được một chút bất an.
Nàng phần nào đoán ra được, sợ rằng chuyện cũng không đến nỗi tệ hại như mình nghĩ: "Thái tử điện hạ có thể cho tại hạ biết nhặt được vật này nơi nào hay không?"
Nhưng mà Trầm Vân Tân lại không để ý tới nàng nữa, mà lập tức vọt ra khỏi Tàng Thư lâu!
Hành động này của hắn làm cho Lý Quý Hâm có chút không chắc chắn.
Tại sao biểu hiện của Trầm Vân Tân so với nàng lại còn hoảng loạn hơn như vậy?
Bất quá là một cây hồng tua mà thôi, coi như là nửa đêm nó bị nhánh cây làm cho rơi lại đi nữa, tựa hồ nơi đó cũng không có gì đến nỗi bị xem là không bình thường.
Quả nhiên, trong cái hoàng cung này người nào cũng đều thần thần bí bí, trừ cái người vừa ngốc lại vừa ngây thơ là Tiểu công chúa nhà mình.
Không trách được khi có đến bao nhiêu hoàng tử hoàng nữ như thế vậy mà hoàng đế lại chỉ cưng chiều duy nhất một người này.
Nàng thầm nghĩ, nếu nàng mới là người ngồi vào vị trí kia, thì nhất định là nàng cũng sẽ sủng ái công chúa ngốc.
Thật ngây thơ, thật thuần khiết, thật hiền lành, không tâm cơ, không dã tâm, không oán niệm.
Mặc dù si ngốc ngây ngô, nhưng được cùng nàng sống chung mỗi ngày đều thấy giống như mặt trời tỏa sáng, vĩnh viễn là nước xanh thẳm, vĩnh viễn là tâm hồn trong suốt, vĩnh viễn là thế giới tốt đẹp, là tràn đầy yêu thương.
Bị sự xuất hiện của Trầm Vân Tân phá hỏng tâm tình, Lý Quý Hâm không muốn tiếp tục ở lại Tàng Thư lâu nữa.
Từ giờ cho đến khi công chúa ngốc tan lớp thời gian còn rất nhiều, nàng quyết định rời khỏi Tàng Thư lâu, một đường đi thẳng tới Dục Tú cung.
Hoàng hậu đã cho nàng thẻ bài, nói là trừ vùng cấm địa ra, nơi nào nàng cũng đều có thể đi vào.
Nhờ đó mà cánh cửa cung lập tức mở ra, thuận lợi cho nàng đi vào.
Thấy vậy nàng cũng chỉ cười cười.
Cho dù nó có là núi đao biển lửa hay là tường cao hào sâu, liệu nơi nào trong số đó có thể khiến cho một người đường đường đại đệ tử của Hoa Xà sơn là Lý Quý Hâm nàng đây lại không vào, không ra được đây?
Dục Tú cung vốn là cái nơi hết sức quạnh quẽ, Trầm Ngọc Tú đã đi học, trong lãnh cung chỉ còn lại một vài nha hoàn cùng Đức Phi.
Lâu nay Đức Phi vẫn luôn không lộ diện, nàng nói là vì phải sám hối, chỉ ở bên trong lãnh cung ăn chay niệm phật tụng kinh.
Cuộc sống của nàng trôi qua vừa giản dị vừa túng quẫn.
Việc Lý Quý Hâm đến thăm đã khiến cho cái người đang tụng kinh là Đức Phi hết sức bất ngờ.
Ở bên trong thâm cung này, trừ công chúa ngốc cùng hoàng hậu, dường như sẽ không một ai tìm đến Dục Tú cung này.
Vậy nhưng mọi chuyện xảy ra trong cung nàng lại rõ như lòng bàn tay, bao gồm cả việc hoàng hậu cho An Ninh công chúa chiêu được nữ phó này tới từ Hoa Xà sơn.
"Nữ phó, xin mời ngồi." Đức Phi vừa gõ cái mõ hình con cá gỗ vừa nói chuyện: "Dục Tú cung bị hoang phế đã lâu, có chỗ nào chăm sóc không chu toàn, mong hãy lượng thứ."
"Sao Đức Phi nương nương lại nói như vậy." Lý Quý Hâm ngồi xuống.
Nàng đưa mắt ngắm nhìn bốn phía.
Thoạt nhìn nơi này tương đối đơn giản, trong Phật đường chỉ có tượng Phật, ở đây chỉ có một chiếc bàn gỗ hết sức bình thường, một cái đệm hương bồ.
Đức Phi quỳ trên cái đệm hương bồ, không gian nhỏ hẹp nhưng lại có bầu không khí hết sức trang trọng.
"Đức Phi có nhà mẹ đẻ là Thích gia, cho dù không được cưng chiều đi nữa cũng không phải ở trong lãnh cung lâu như vậy chứ?"
Nàng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Nàng cảm thấy cả tòa Dục Tú cung này rất có vấn đề, bao gồm cả cái Phật đường này.
Mặc dù Lý Quý Hâm đã quen với cuộc sống nghèo khó ở Hoa Xà sơn, nhưng vì phu nhân Hoa Xà rốt cuộc là một người bất phàm, vì vậy mà cái gọi là bảo khí trong chốn giang hồ nàng đã gặp nhiều, nàng lại còn được chữ viết trong sách họa cổ hun đúc, vậy nên chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, trong cái Phật đường nhìn có vẻ như đơn sơ này, nhưng bức họa tôn đại Phật kia lại được vẽ ra từ bàn tay của một danh sư.
Một bức vẽ này trị giá phải là thiên kim.
Vậy nên vị phi tử của cái lãnh cung này căn bản không phải là gánh nặng không nổi.
Đột nhiên Đức Phi mở mắt ra nhìn, nàng cảm thấy dường như cái người trước mắt này đã đem mình nhìn thấu hết.
Vì vậy nàng liền cười cười: "Đúng là như vậy.
Huynh của ta thường xuyên cho người đưa vào đây một