Luận về võ công, Lý Quý Hâm tuyệt đối trên tay hắc y nhân, nhưng vì đối phương mãnh liệt chống trả, muốn lập tức bắt được đối phương thực sự là việc hơi khó.
Mục đích của đối phương là chạy trốn, mà không phải là giết cho được Lý Quý Hâm, cái này đã làm cho nàng rất khó khăn.
Giữa đêm tối vốn không một chút ánh sáng, chỉ có gió thổi vào cánh cửa sổ làm nó bị cọ xát lên bức tường đá mà vang lên tiếng kêu kẽo kẹt, Hắc y nhân tìm đúng thời điểm, đem bộ thi thể vẫn ôm trên tay từ bên trong ném ra bên ngoài cửa sổ để giảm bớt gánh nặng, nhờ đó mà chuyên tâm dồn sức đối phó với Lý Quý Hâm.
Nhìn dáng vẻ thì người này như là nam giới.
Đàn ông có ở trong Cẩm Tú cung, Lý Quý Hâm lại không biết là người nào, bởi vì Trầm Vân Tân đang ở tại Thái Tử cung.
"Các hạ thân thủ bất phàm, sợ rằng ở trong cung có một quan võ không tồi rồi." Lý Quý Hâm tiếp tục tỏ ra khách khí, nhưng đối phương lại vẫn im lặng, quyết không đáp lời như cũ.
Phỏng chừng là sợ một khi mình mở miệng sẽ lập tức bại lộ thân phận.
Cùng lúc đó bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng động sột soạt, có người nào đó từ trong bụi cỏ chui ra.
Liếc mắt nhìn thấy bốn bề vắng lặng, người trong nhà cũng không thể nhìn thấy ngoài nhà, nhìn thấy cỗ thi thể nằm dưới cửa sổ kia, người này vẫy tay ra hiệu cho người phía sau kéo đi.
Đi chưa được mấy bước, một đương kiếm từ trên bầu trời xé gió lao tới.
Đường kiếm này đến từ Thanh Thư!
Vẫn đang đánh nhau kịch liệt, chợt Lý Quý Hâm nghe thấy cái giọng đầy vẻ nghi ngờ của công chúa ngốc: "A a a...!Ta nói này, tại sao đã hơn nửa đêm lại có âm thành kỳ quái như vậy? Thì ra là có kẻ gian vào An Ninh các đây mà! Để ta tới xem một chút ngươi đang trộm đi thứ gì từ nơi này.
Ái chà chà! Cả một bao tải lớn đến như vậy, có thể bán đi được không ít tiền nha?"
Đối phương thoáng bị sửng sốt!
Đây là cái hố được đào ra để đợi bọn họ nhảy vào đây mà!
Công chúa ngốc làm cho Lý Quý Hâm bị phân tâm.
Hiện tại đã hơn nửa đêm mà công chúa ngốc còn chạy xuống, lại còn ở trước mặt đối thủ mà đưa tay chỉ trỏ nhiệt tình đến như vậy.
Nếu còn có đồng bọn của hắn chạy tới thêm, nếu như công chúa ngốc bị thương thì sao?
Bởi vì nàng trở nên phân tâm cùng nôn nóng như vậy mà hắc y nhân có được cơ hội chạy trốn, sau một cú đánh lừa, hắn chui qua bên dưới người Lý Quý Hâm!
Ngoài tiếng của công chúa ngốc ra, không có tiếng ai trả lời nàng.
Lý Quý Hâm không tiếp tục để ý tới hắc y nhân nữa, từ trên cửa sổ nàng nhảy xuống đất.
Chỉ là tình hình lại ngược lại với tưởng tượng của nàng, Thanh Thư đã vững vàng đứng ở bên cạnh công chúa ngốc, cùng đối mặt với hai người tới trộm thi thể.
Như vậy hắc y nhân ban nãy chẳng qua chỉ là giữ chân Lý Quý Hâm, mà sợ là, hai người này mới thật sự tới trộm thi thể.
"Mỹ Nhân Nữ Phó, ngươi cũng không ngủ nha.
Ngươi nhìn này, bọn họ tới An Ninh các để trộm đồ chứ đâu, làm ồn ào đến nỗi ta không ngủ được, ta thật là buồn ngủ mà!" Công chúa ngốc mở to mắt mà cười đến giống hệt một trái trái táo nhỏ vậy, không thấy chút nào là buồn ngủ: "Mỹ Nhân Nữ Phó đã dạy A Dao là người nếu phạm ta thì phải trả lại gấp đôi, cho nên tên tặc này nên xử trí như thế nào nha?"
Giọng nói ấy không chỉ là hỏi, nó khiến người nghe phải dựng đứng tóc gáy.
Kẻ ngu này, vậy mà cũng biết người nếu phạm ta phải trả lại gấp đôi!
Lý Quý Hâm khẽ cười, đó là do nàng dạy, nàng rất vui khi thấy công chúa ngốc đem lời mình dạy đặt ở trong lòng: "A Dao bắt được kẻ gian, dĩ nhiên là do A Dao xử trí rồi." Nàng quay đầu liếc nhìn sang một hướng khác, hắc y nhân kia đã mất tích từ lúc nào.
Công chúa ngốc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen nhánh một mảnh, hết nghĩ rồi lại nghĩ, phải mất một hồi lâu nàng mới mở miệng lần nữa: "Nếu vậy...!Không bằng để cho bọn họ đi Ngự hoa viên đếm con kiến? Không, đếm con kiến quá dễ dàng cho bọn họ! Hãy để cho bọn họ đi Bắc Hóa sơn đếm rắn độc đi!"
Cuối cùng thì vẫn không qua được con kiến cùng với rắn, Lý Quý Hâm dở khóc dở cười.
"Thế này mà cũng cho là trả lại gấp đôi hay sao?"
Công chúa ngốc cắn cắn đầu ngón tay của mình, sau đó thì cứ như là linh quang vừa xuất hiện vậy: "A Dao biết rồi nha! Trả lại gấp đôi chính là phải cho bọn họ vừa đi Ngự hoa viên đếm con kiến, rồi lại đi Bắc Hóa sơn đếm rắn độc!"
Lý Quý Hâm đỡ trán, quả nhiên đúng là một đứa nhỏ ngốc mà.
Thanh Thư chỉ đứng ở một bên mà cố nín cười, rõ ràng vừa mới đây Trường Ninh công chúa vẫn đang là cái người thần cơ diệu toán, vậy mà vừa lắc mình một cái đã biến thành kẻ ngu.
Giống như mình đang xem cuộc vui vậy, diễn xuất so với đám ca nương trong các gánh hát lại còn xuất sắc hơn rất nhiều!
Còn hai cái kẻ gian đang bị ngăn cản việc trộm thi thể thì lại dường như đang bị làm lơ vậy...
Đến lúc này Lý Quý Hâm mới đi tới, nàng ném về phía bọn họ nụ cười lạnh như băng của mình: "Nếu đã như vậy, hãy để cho chúng ta tới xem một chút, xem đến cùng hai kẻ gian này là nhân vật nào!"
Thật ra thì trong lòng nàng sớm đã có đáp án.
Hai kẻ gian muốn bỏ chạy, nhưng trước mặt có Lý Quý Hâm, sau lưng có Thanh Thư.
Lý Quý Hâm chọn lấy một người rồi ra tay, nàng dùng sức đem mặt nạ kéo mạnh một cái!
"Thanh Tước!" Thanh Thư gọi ra tên của đối phương, chỉ là trong giọng nói lại không hề có chút nào là kinh ngạc cả.
Còn cái người còn lại kia, đương nhiên cũng không cần phải nói rồi.
Công chúa ngốc nhìn vào màn đêm trên mặt đầy vẻ mờ mịt: "Di, là Lương Phi không cho ngươi ăn không cho ngươi mặc hay sao? Tại sao ngươi lại phải tới An Ninh các trộm đồ chứ? Nếu như ngươi đói bụng, thì nên đi ngự thiện phòng ăn trộm mới đúng nha!"
Còn Lý Quý Hâm lại nhàn nhạt mở miệng: "Lương Phi nương nương, không cần ta phải tự mình ra tay động thủ đấy chứ?"
Dưới ánh trăng mờ tối, Lương Phi đưa tay kéo xuống cái mặt nạ trên mặt.
Công chúa ngốc lại "giật mình" một lần nữa: "Di, chẳng lẽ là phụ hoàng không cho Cẩm Tú cung lương tháng hay sao? Tại sao Lương Phi cũng lại phải tự mình đi làm kẻ trộm như vậy đây?"
Lương Phi cùng con trai của nàng Trầm Vân Tân đều cùng giống nhau, cũng không ai để ý tới việc công chúa ngốc nhạo báng mình, mà chỉ an tĩnh nhìn Lý Quý Hâm: "Dường như ngươi không hề kinh ngạc, dù chỉ là một chút."
"Kinh ngạc sao?" Lý Quý Hâm nở nụ cười đầy vẻ thấm thía: "Ngay từ đầu ta đã nghĩ đến ngươi, nhưng vì Lương Phi nương nương là một người tay trói gà không chặt, nên ta đoán ngươi sẽ không bao giờ tự mình xuất thủ.
Đêm đó có người cố tình dẫn ta tới Dục Tú cung, nhưng ta lại chắc chắn Đức Phi là người vô tội, vì vậy ta đã đi tra tìm những chuyện đã xảy ra trong hậu cung từ cách đây năm năm về trước.
Ngươi cùng Lương Phi vào cung cùng một đợt, nhưng vì phụ thân của Đức Phi là Thích lão tướng quân trấn thủ biên giới, cho nên được hoàng thượng sâu sắc sủng ái.
Vì chuyện này mà ngươi cùng nàng kết oán rất sâu, trong sách đã ghi lại có ít nhất tới hơn trăm cái án lệ tranh đoạt tình nhân."
"Lúc đó ta đã lập tức hoài nghi đến ngươi, cộng thêm việc hôm đó Thái tử điện hạ ở Quốc Văn quán cầm theo cây hồng lưu của ta đến hỏi một cách kỳ quái, ta liền xác định Thái tử có lẽ ngoài ý muốn phát hiện ra được chân tướng sự việc, nhưng vì nguyên nhân nào đó mà lo ngại, hắn không thể đem hung thủ khai ra.
Vì vậy hắn mới hoang mang rối loạn rời đi, nhưng thật ra là đi nhắc nhở ngươi phải cẩn thận trong việc làm."
"Số rắn kia là từ Bắc Hóa sơn bắt tới, điều này thì ta chắc chắn.
Việc bắt rắn ở Bắc Hóa sơn quá nguy hiểm, khó tránh khỏi việc có người bị chết.
Trúng độc sâu đồng nghĩa với chết bất đắc kỳ tử, trúng độc cạn, vì không muốn bị ném lại Bắc Hóa sơn làm mồi cho lũ rắn, bọn họ chỉ có thể làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà len lén hồi cung, nhưng vì không có thuốc chữa trị, độc tính không ngừng phát tác.
Khi