Cách An Ninh Các không xa là một căn nhà nhỏ trông khá lẻ loi.
Đó chính là nơi ở của Lý Quý Hâm.
Chỉ cần mở cửa sổ ra nàng sẽ lập tức nhìn thấy cách đó không xa các mỹ nhân đang ra vào An Ninh Các.
Nàng còn nhìn thấy một mái nhà được xây dựng hết sức tinh xảo nổi hẳn lên ở giữa, đó chính là nơi có khuê phòng của Thẩm Dao Quân.
Nàng lấy cây chủy thủ Diệt Thế vẫn luôn để trong ngực ra, tìm một góc thật kín đáo giấu đi.
Nàng ngẫm nghĩ, chỉ cần kiếm đủ tiền rồi, Diệt Thế chính là của nàng.
Đến lúc đó công chúa ngốc cũng đã biến thành người mình có thể chịu đựng được.
Vào mùa xuân thời tiết hay thay đổi thất thường.
Lúc thì nắng đẹp lúc âm u, lúc lại mưa, ban ngày thì nắng nhưng đêm xuống lại là một trận mưa rả tích, sáng sớm hôm sau đã lại là bầu trời trong xanh.
Thanh Thư sai người mang đến cho nàng đồ ăn sáng, lại cho người chuyển đến cho nàng lời nhắn, nói là hôm nay Trường Ninh công chúa không muốn học bài, mà muốn tới vườn hoa để chơi, nữ phó nếu là có rảnh, thì hãy cùng nhau đi một thể.
Lý Quý Hâm nàng thì có thể có chuyện gì được đây? Việc của nàng đơn giản chỉ là lau lau cây chủy thủ, ngủ một chút, phơi chút nắng, hứng chút mưa rơi.
Với lương tháng mười lượng vàng này, hoàng cung cũng không phải mời nàng tới chỉ là để du sơn ngoạn thủy.
Thanh Thư không có bắt buộc nàng phải đi, nhưng nàng như thấy rõ ràng trước mắt có một mũi kiếm sắc bén chĩa vào yết hầu của mình, còn người cầm kiếm phát ra tiếng cười âm hiểm: Ngươi không đi liền xong đời!.
Đọc truyện tại * Т R U М T R U Y E И.
v N *
Vì thế nàng sải bước đi tới hậu hoa viên.
Hôm nay công chúa ngốc vô cùng mà ngoan ngoãn, một mình ngồi xổm trên mặt đất chơi.
Thanh Thư đứng ở một bên cười mà không nói gì.
"Lý nữ phó tới rồi đấy à." Thanh Thư hướng về phía nàng hơi hơi gật đầu.
Vào lúc sáng sớm ánh nắng rất tươi sáng, vậy mà chỉ một lúc sau lại đột nhiên đã bị mây đen che khuất, không gian phủ đầy gió lạnh.
Trên mặt đất công chúa ngốc ngẩng đầu nở nụ cười rất đẹp, nàng hướng về phía Lý Quý Hâm vươn tay: "Mỹ nhân của ta đã tới rồi!"
"Công chúa, phải gọi là nữ phó." Thanh Thư ở một bên nhẹ nhàng nhắc nhở.
"Mỹ Nhân Nữ Phó là tới làm bạn cùng A Dao chơi hay sao?" Công chúa ngốc xoa xoa nước miếng nơi khóe miệng rồi vừa hé mở một hàng răng trắng tinh vừa nghiêng ngả chạy đến trước mặt Lý Quý Hâm với ánh mắt sáng ngời.
Không hiểu sao lại cảm thấy cái cách xưng hô "Mỹ Nhân Nữ Phó" linh tinh này lại như là đang đùa giỡn mình đây!
Trời ạ! Mình vậy mà lại bị một cái đồ ngốc đùa giỡn?
Vì thế nàng cất giọng nghiêm trang mà trả lời: "Công chúa, thần có trách nhiệm làm người thầy vì ngài truyền đạo thụ nghiệp*, giải thích những điều ngài còn đang nghi hoặc, xin ngài hãy tôn trọng thần."
Ngốc công chúa nâng đầu mờ mịt mà nhìn nàng rồi quay đầu sang hỏi Thanh Thư: "Thanh Thư! Thanh Thư! Mỹ nhân nói nàng chính là sư tử! Sư tử quá hung hãn, mỹ nhân không phải sư tử!"
* Nguyên gốc là "giấc mơ truyền đạo thụ nghiệp": Chỉ những phát minh, chỉ dẫn, điềm báo đến từ trong giấc mơ.
Lý Quý Hâm: "..."
Thanh Thư nở nụ cười đầy vẻ xin lỗi: "Lý nữ phó, công chúa nàng không hiểu cái gì gọi là truyền đạo thụ nghiệp với giải thích nghi hoặc đâu."
Lý Quý Hâm nhíu mày lại, nàng có chút không thoải mái: "Thanh Thư, ngươi vẫn luôn ở bên người công chúa, hẳn là đối với nàng tương đối hiểu biết, vậy vì cái gì nàng lại nghĩ đến sư tử?"
Thanh Thư chỉ nhàn nhạt cười cười: "Lý nữ phó có biết thái phó của Thái Tử là Thang* Vệ Quốc Thang đại nhân hay không?"
Lý Quý Hâm gật đầu một cái, nàng đương nhiên là biết đến.
* Thang: Canh (VD: Canh Mạnh Bà dành cho người chết trước khi xuống Địa ngục)
Lại nghe thấy Thanh Thư cười khẽ ra tiếng: "Có một lần công chúa gặp gỡ Thái Tử điện hạ, Thang đại nhân đang đi cùng, công chúa liền nhào lên cắn Thang đại nhân một miếng, vừa cắn vừa kêu hắn là Canh cho chó, từ đây về sau phàm là gặp được công chúa Thang đại nhân liền đường đi vòng.
Nếu ngươi hỏi ta vì cái gì kêu hắn Canh cho chó, công chúa có suy nghĩ riêng của nàng, ta chỉ là một cái thị nữ thì làm sao mà biết được."
Đơn giản chính là nói cho Lý Quý Hâm biết rằng, Trường Ninh công chúa là cái đồ ngốc, mà đồ ngốc suy nghĩ cái gì, người bình thường thì làm sao mà biết đây?
Nghĩ cũng phải! Một lần nữa trong lòng Lý Quý Hâm lại yên lặng mà vì Canh cho chó đại nhân vốc một vốc nước mắt chua xót.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy việc công chúa ngốc này không kêu mình là Mỹ nhân chết tiệt đã là nể tình lắm rồi nha...!
Công chúa ngốc vẫn còn đang ngồi xổm, bầu trời lại đánh một hồi sấm rền, mây đen che lấp mặt trời.
Lại một lần nữa chịu mệnh trốn không thoát trời mưa đây mà.
Mùa xuân thường mưa nhiều.
Trước khi trời mưa, từng đàn kiến nối đuôi nhau rồng rắn đi trên mặt đất.
Ở nơi Ngự Hoa Viên này nhiều nhất chính là hoa cỏ và bùn đất, ngay côn trùng và chim chóc còn nhiều, huống chi là loài kiến.
Chỗ công chúa ngốc đang ngồi xổm có một đàn kiến đang xếp hàng ngay ngắn cùng nhau chuyển nhà, còn nàng thì hứng thú bừng bừng mà đếm kiến.
Kiến nhiều chi chít như vậy, làm sao đếm được đây?
Nàng liền hướng về phía Lý Quý Hâm ngoắc ngoắc tay: "Mỹ nhân, mau tới đây giúp ta đếm con kiến."
Thanh Thư vội vàng chạy tới muốn nâng nàng dậy: "Công chúa, trên mặt đất rất bẩn."
Công chúa ngốc liền không vui: "Ai nói bẩn? Ngươi không thấy là bọn nó đều đang bò trên mặt đất hay sao!" Ngón tay của nàng chỉ vào đàn kiến đang nối thành hàng dài, nói với vẻ cực kỳ đúng lý hợp tình.
Thanh Thư tiếp tục cười cười đầy vẻ xin lỗi, Lý Quý Hâm liền đi qua.
Nhìn thấy Lý Quý Hâm lại với mình, công chúa ngốc nở nụ cười đầy cái vẻ thỏa mãn, nàng nói: "Một hai ba bốn năm, giúp ta đếm cho thật rõ ràng, đếm có rõ ràng mới cho phép ngươi đứng lên!"
Công chúa tuy ngốc, nhưng vẫn là một kẻ bá đạo.
Lý Quý Hâm nhíu mày lại, vì cái gì mà nàng phải nghe lời một kẻ ngốc chứ?
Vì thế nàng vỗ vỗ đầu gối chuẩn bị đứng lên thì lại nghe thấy Thanh Thư ở một bên sâu kín mà mở miệng: "Dư lại một trăm chín mươi mốt cái nữ phó thì có một trăm lẻ một cái bởi vì không nghe theo mệnh lệnh công chúa mà bị bãi miễn."
Còn chưa kịp đứng lên, Lý Quý Hâm lại ngồi xổm xuống, trong đầu của nàng đều là cây chủy thủ kia.
Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, nàng Lý Quý Hâm...!chẳng qua lại chỉ vì một cây chủy thủ...!Chỉ là gập đầu gối...!mà thôi.
Khi nghĩ ra những lời này, trong lòng nàng đến một chút tự tin cũng không có.
Kết quả lại là, vào cái lúc người con gái với bộ y phục màu lam trên người ngồi xổm trên mặt đất, đôi mắt ngơ ngác nhìn đoàn kiến nối đuôi nhau trên mặt đất rồi đếm kiến không khác gì tên ngốc kia, công chúa ngốc đứng ở một bên vỗ tay cười: "Thanh Thư! Thanh Thư! Ngươi xem đi, mỹ nhân thật là khờ! Nhưng ta đã hứa với mẫu hậu là sẽ làm cho nàng trở thành một người bình thường rồi!"
Lý Quý Hâm không nói chuyện, nàng thầm nghĩ nhiều nhất mình cũng chỉ có thể ngâm mình ở đây một tháng, chờ sau một tháng cầm được mười lượng vàng trong tay rồi mình sẽ lập tức chạy lấy người.
Mười lượng vàng cũng đã đủ cho Hoa Xà Sơn được ăn thứ gạo tốt nhất trong mấy năm liền.
Còn về cái đồ công chúa ngốc này, ai thích hầu hạ thì kẻ đó đến mà hầu hạ đi!
Nàng bình phục tâm tình, đến nỗi quên mất mình đã đếm được đến con kiến thứ bao nhiêu.
Còn chưa đếm ra số kiến đếm được là bao nhiêu con thì nghe thấy từ bên ngoài cái tiếng sắc nhọn của thái giám rống lên một câu: "Hoàng Thượng giá lâm!"
Lý Quý Hâm còn không có tới kịp đứng lên thì hoàng đế cũng đã đứng ở trước mặt, nhìn Lý Quý Hâm ngồi xổm trên mặt đất cùng với vẻ mặt ngây thơ của Thẩm Dao Quân, vẻ mặt hoàng đế đầy vẻ giận dữ: "Đây là đang làm cái gì?"
Vì là kẻ ngốc nên công chúa một chút cũng không sợ: "Phụ hoàng! Phụ hoàng! Mỹ nhân đang đếm con kiến!"
"Ngươi chính là nữ phó vừa mới được hoàng hậu thay Trường Ninh chiêu vào?" Hiển nhiên là hoàng đế rất không vừa lòng.
Một cái nữ phó truyền đạo thụ nghiệp, thế nhưng lại đánh mất nghi thái mà ngồi xổm trên mặt đất đếm con kiến? Còn ra thể thống gì!
Lý Quý Hâm xấu hổ mà cười cười: "Đúng là như vậy."
"Đây là