Khi Thích tướng quân hỏi đám người Trường Ninh công chúa đi nơi nào, binh lính trả lời hắn, các nàng đi tới Hổ Phách sơn.
Vừa nghe thấy lời này Thích tướng quân lập tức đứng lên: "Hổ Phách sơn?"
Hổ Phách sơn là nơi tiếp giáp giữa Đông Châu cùng Bắc Châu, từ xưa tới nay đây chính là cái nơi hai nước từng xảy ra tranh chấp lãnh thổ.
Bởi vì quân đội hai phe chia ra trú đóng ở hai bên sườn của Hổ Phách sơn, cho nên phía trên núi chưa bao giờ có dân thường lui tới.
Ở trên đỉnh Hổ Phách sơn, mặc kệ là người nước nào, nếu đi qua biên giới mà chưa được sự đồng ý của quân đội, một khi bị phát hiện ra có mặt ở trên núi, đều sẽ bị hai bên cho là gián điệp mà bị xử tử.
Thời điểm Trầm Ngọc Tú bị mất tích Thích tướng quân đang ở trên đỉnh Hổ Phách sơn tuần tra, ngay khi vừa phát hiện Trầm Ngọc Tú mất tích hắn vội vã đuổi tới, việc đầu tiên là phong tỏa các điểm trọng yếu.
Duy chỉ có Hổ Phách sơn là nơi hắn không phong tỏa đến.
Thứ nhất, đây là cái nơi gồm một dãy núi trùng điệp kéo dài đến mấy chục dặm, không có mấy người sống sót nổi; thứ hai đường núi hiểm trở khó đi, lại còn có dã thú rắn độc, ngay đến binh lính còn khó mà sinh tồn, huống chi người là thường; thứ ba người Bắc Châu có uy hiếp Trầm Ngọc Tú cũng không đem lại ích lợi gì.
Tuy rằng Đồng gia cùng Bắc Châu có quan hệ cạp váy, nhưng Thích gia cùng Đồng gia lại không có mối quan hệ rõ ràng, người của Bắc Châu không có lý do gì để uy hiếp Trầm Ngọc Tú.
Còn nếu là người trong nước, cho dù có vượt qua được Hổ Phách sơn, một khi bị người của Bắc Châu bắt được, chắc chắn sẽ bị xử tử.
Cho nên bọn bắt cóc sẽ không ngu đến mức đi lên đỉnh Hổ Phách sơn này.
Là do Thích tướng quân đã bỏ quên Hổ Phách sơn, trong khi Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân lại đem sự chú ý đặt ở trên Hổ Phách sơn.
Biết rõ trên núi có hổ rồi, vậy hãy đi theo lối của hổ.
Cái nơi Thích tướng quân cho là nơi không thể tồn tại được, mới có thể là nơi để cho đối thủ dễ dàng làm chỗ ẩn núp nhất.
Trầm Dao Quân một mực túm chặt lấy tay Lý Quý Hâm không dám buông ra.
Nhiều lắm thì nàng cũng chỉ có chút thuật phòng thân, nếu đem so với Lý Quý Hâm và Lý Tấn Nhất thì chính là múa rìu qua mắt thợ.
Vừa mới tiến vào đã thấy Hổ Phách sơn âm âm trầm trầm, nếu như đi lạc, nàng sẽ trở thành Trầm Ngọc Tú thứ hai.
Nếu đem so với Trầm Ngọc Tú thì giá trị của Trầm Dao Quân sẽ còn lớn hơn, đây chính là nàng công chúa được cưng chiều nhất.
"Mỹ Nhân Nữ Phó, nếu như Ngọc Tú muội muội bị mang tới nơi này, nhất định là nàng đã bị con cọp ăn thịt rồi." Trầm Dao Quân mở to cặp mắt ra nhìn chung quanh: "Nơi này thật là đáng sợ! Hu hu hu...!Ngọc Tú muội muội của ta thật là đáng thương."
Lý Quý Hâm chỉ lo chuyên tâm vào việc mở đường, nàng không thể để cho công chúa ngốc bị tổn thương, dù chỉ là một chút.
Ngược lại Lý Tấn Nhất lại là người mở miệng trước.
Tiểu sư muội mở miệng nói chuyện liền như súng bắn liên thanh, thao thao bất tuyệt: "Nơi này mới sẽ không có con cọp.
Ngươi xem đi, nơi này khí hậu ẩm ướt lại nặng nề như vậy, sẽ có rất nhiều sâu a rắn a kiến biết bay a, nhưng con cọp cùng chó sói sẽ không ở chỗ này.
Cho nên Ngọc Tú muội muội của ngươi nhiều lắm là chỉ bị rắn độc cắn, chứ không bị con cọp ăn thịt.
Ngược lại là ngươi a, nhất định phải thật cẩn thận mới được.
Nếu ta mà là con cọp ta cũng sẽ tới ăn thịt ngươi, ai kêu bộ dạng của ngươi đã trắng trẻo lại còn mập mạp, con cọp sẽ chọn kẻ nào có thịt nhiều để ăn nha!"
Trầm Dao Quân méo miệng trợn mắt nhìn Lý Tấn Nhất: "Chỉ có ngươi là biết nhiều, hừ!"
Thật ra thì cái gì công chúa ngốc cũng đều biết, chẳng qua là nàng phải giả như cái gì cũng không biết mà thôi.
Một khi mở miệng thì Lý Tấn Nhất sẽ không khép miệng lại được.
Nàng cầm một nhánh cây khắp nơi đâm chọt, còn miệng thì lẩm bẩm: "Tính khí của công chúa thật là lớn, chỉ mới nói một câu liền không vui! Nhưng ta lại ở trên núi mà lớn lên, đám động vật nhỏ trên Hoa Xà sơn đều là bạn bè của ta, vì ta được tiếp xúc nhiều nên dĩ nhiên biết nhiều.
Về cái chỗ này, đừng nói ngươi vốn là một bé gái được nuông chiều từ khi còn nhỏ, mà nếu là ta bị nhốt lại ở nơi này chỉ vài ngày thôi cũng không chịu nổi, em gái ngươi muội đã biến mất đến năm sáu ngày, nếu thật sự bị ném ở nơi này thì hẳn đã chết từ lâu rồi, tám phần là bị mang đi ra ngoài, chỉ là trên Hổ Phách sơn có đến mấy cái lối thoát còn không biết nha.
Các ngươi không biết, nhưng mà ta lại biết!"
Trong khi nói chuyện, giọng của Lý Tấn Nhất đầy vẻ tự hào.
Nàng và Lý Quý Hâm đều là ở trên núi lớn lên, nhưng Lý Quý Hâm xưa nay là một đứa bé ngoan chỉ biết say sưa học tập, trong khi tính cách của Lý Tấn Nhất lại hiếu động, khắp nơi tìm động vật nhỏ cùng nhảy nhót trêu đùa, đối với việc dã ngoại, nàng là người hiểu biết nhất!
Đang đi, đột nhiên Lý Quý Hâm dừng lại bước chân: "Tấn Nhất."
"Có!" Lý Tấn Nhất lắc đầu làm cho chỏm tóc trên đỉnh đầu vung vẩy theo.
Sau một cái giật mình nàng chạy đến bên cạnh Lý Quý Hâm, vừa cọ a cọ vừa vui vẻ nói với sư tỷ của mình: "Sư tỷ! Sư tỷ! Có cái gì cần Tấn Nhất hỗ trợ bây giờ? Tấn Nhất có thể tìm được muội muội của Quỷ nhát gan công chúa nha!"
Về điểm này Lý Quý Hâm rất tin tưởng mà không một chút nghi ngờ.
Nàng đem công chúa ngốc kéo ra phía sau lưng mình rồi đưa tay vuốt ve chỏm tóc trên đầu Lý Tấn Nhất một cái: "Tấn Nhất, đối với đường đi lối lại trên núi ngươi là người hiểu biết nhất, từ sườn âm của Hổ Phách sơn đi lên là doanh trại của Bắc Châu, chúng ta giả thiết tên bắt cóc là người đến từ kinh thành, vậy nên bọn họ nhất định không dám chạy sang phía Bắc Châu.
Ngươi có thể giúp sư tỷ tìm con đường khác hay không?"
Con mắt của Lý Tấn Nhất hết chớp lại nhìn công chúa ngốc, rồi sau đó nàng làm một cái chống nạnh, ngẩng cao cái đầu nhỏ một tay vỗ ngực nhìn Trầm Dao Quân: "Dĩ nhiên là ta có thể rồi, nhưng mà ta có một điều kiện!"
"Chỉ cần tìm ra được Ngọc Tú muội muội, thì dù là điều kiện gì ta cũng đều làm theo ý ngươi!" Câu trả lời của công chúa ngốc lại không hàm hồ chút nào: "Ngoại trừ Mỹ Nhân Nữ Phó ra, còn lại ta đều đồng ý với ngươi hết thảy!"
Nàng nắm thật chặt cái tay của Lý Quý Hâm, trong lòng thực sự rất sợ người khác đem Mỹ Nhân Nữ Phó của nàng đoạt đi.
Lý Tấn Nhất ngoẹo cổ: "A!...!Cũng không phải là muốn sư tỷ nha.
Điều kiện của ta chính là, ngươi phải tìm một người cho ta, để cho nàng làm bạn cùng ta chuyện trò một chút.
Từ khi xuống khỏi Hoa Xà sơn đến giờ vẫn chưa tìm được người cùng ta nói chuyện, làm ta thấy thực bực bội! Dù sao thủ hạ của ngươi lại nhiều như vậy, hẳn ngươi sẽ không để bụng khi giao cho ta một vài người?"
Dĩ nhiên là công chúa ngốc sẽ không để bụng rồi! Nàng cũng lại hai tay chống nạnh, ưỡn ngực một cái, ngước đầu lên trông cao quý như một con Thiên Nga trắng: "Tìm được Ngọc Tú muội muội, ta sẽ để cho Thanh Thư bồi ngươi trò chuyện một ngày!"
Đột nhiên cả người Thanh Thư toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Trời ơi! Mình bị công chúa bán đi đã đành, lại còn phải làm bạn cùng trò chuyện với cái kẻ lắm lời kia hẳn một ngày! Thật là đáng sợ! Nàng muốn trở lại bên cạnh hoàng hậu!
Lý Tấn Nhất lập tức tiến lên phía trước dẫn đường.
Cách nàng tìm đường tương đối đặc biệt.
Đối với một người từ nhỏ ở trên núi lớn lên như nàng mà nói, chẳng những có thể thông qua hoa cỏ cây cối hoặc là đất bùn chung quanh để nhận ra có người đi qua hay không, nàng còn có thể thông qua chim muông côn trùng hay rắn rết mà cảm nhận được sự tồn tại