Lý Tấn Nhất chống nạnh, ngẩng đầu, ưỡn ngực trông giống hệt một chiến sĩ nhỏ: "Ta mới không phải kiểu người hơi một tí lại bị dọa sợ, không dám đánh ai giống như quỷ nhát gan công chúa nha.
Hơn nữa, cũng chưa chắc là Tấn Nhất sẽ bị sư tỷ đánh bại, Tấn Nhất đã biết được đâu là điểm yếu của sư tỷ rồi.
Sư tỷ, tốt nhất là ngươi nên cẩn thận một chút!"
Vừa nghe thấy những lời kia, công chúa ngốc yên lặng nhớ kỹ trong lòng món nợ này.
Chờ đến cái ngày nàng không còn phải giả điên bán ngốc nữa, nhất định nàng sẽ phải khiến cho Lý Tấn Nhất biết ai mới là người hơi một tí lại bị dọa sợ, không dám đánh ai.
Bất quá bây giờ thì không được rồi, vì trách nhiệm lớn lao cũng như an nguy của bản thân, mình vẫn phải giả bộ ngốc trước đã, cứ làm như ngu xuẩn đi đã, sau này mới có thể thành đại sự.
Lý Quý Hâm đem thanh bội kiếm vẫn luôn mang theo trên người giao cho công chúa ngốc: "A Dao, đứng sang một bên."
Công chúa ngốc ôm theo thanh bội kiếm còn vương mùi thơm trên người Mỹ Nhân Nữ Phó, chỉ còn kém nước quỳ liếm nữa mà thôi, cứ thế cung cúc chạy sang một bên.
Không biết từ nơi nào đi ra, Thanh Thư giúp nàng che đi ánh mặt trời.
Nếu như dùng đến thương, Lý Quý Hâm cũng sẽ không hành động thiếu cân nhắc, còn Lý Tấn Nhất vẫn dùng thanh kiếm vẫn mang bên mình kia.
Cũng chỉ vì đối thủ là đại sư tỷ quá mức cường đại, nếu như đổi lại là người khác, rất có thể Lý Tấn Nhất sẽ ngay lập tức cầm món đồ chơi do công chúa ngốc đưa cho nàng xông tới rồi.
Thương vốn là vua của trăm loài binh khí, so với kiếm thuật thì có sự khác biệt to lớn.
Một bên ngắn nhưng cực kỳ nguy hiểm, một bên dài lại cực kỳ mạnh mẽ.
Lý Quý Hâm và Lý Tấn Nhất lại hiểu nhau đến tận gốc rễ, nhược điểm của đối phương ở nơi nào đều biết rất rõ.
Công chúa ngốc đứng ở một bên nhìn.
Cao thủ so chiêu, chỉ qua mấy chiêu đã biết hiểu thực lực đối phương rồi.
Võ công của Thanh Thư cũng tốt, lại có hoàng hậu chỉ điểm thêm, đương nhiên cũng biết được một chút về bí thuật của Hoa Xà sơn.
"Thanh Thư, ngươi quan sát Mỹ Nhân Nữ Phó cùng Tấn Nhất thì có nhìn ra được điểm hơn kém của bọn họ nơi nào không?"
Thanh Thư đứng im, cả người thẳng tắp: "Tấn Nhất vóc dáng lùn, nên hơn ở sự linh hoạt, số lần xuất thủ ra chiêu vừa nhanh lại vừa cực kỳ chính xác, dù có thả vào chốn giang hồ cũng sẽ có rất ít đối thủ, thêm vào đó tuổi của nàng lại còn nhỏ, không gian tiến bộ tương đối lớn.
Nữ phó nhìn thản nhiên đón đỡ như vậy, có thể thấy là đã nhìn ra chiêu thức của Tấn Nhất trước đó rồi, vậy nên nữ phó thắng ở kinh nghiệm." Vô luận là thi đấu dưới dạng gì đi nữa, khả năng phán đoán luôn là khảo nghiệm khó khăn nhất về thực lực bản thân.
Phán đoán đúng, xuất ít sức nhưng thành công lớn, phán đoán sai, chính là tự đào mộ chôn mình.
Công chúa ngốc ôm kiếm chống cằm vừa cười vừa nhìn theo, Mỹ Nhân Nữ Phó thật là soái!
Mỗi khi ở trên đấu trường Lý Tấn Nhất quen dùng cách biến thân mình như gió để cho cả người lơ lửng trên không trung, chợt trái chợt phải chợt cao chợt thấp, thanh kiếm kia cũng như ngọn gió không biết từ nơi nào chui ra, mũi kiếm hướng về phía tử huyệt của Lý Quý Hâm.
Cái bóng dáng đen đen gầy gầy kia cùng với chỏm tóc ngây ngô có lúc tưởng như thành hình xoắn ốc, chỉ còn kém nước đem nàng lượn quanh bay.
Thêm vào đó là kiếm thuật tinh xảo, giống như cơn cuồng vũ của ngân long, có lúc lại như đèn đuốc rực rỡ, hoặc như chim ưng bay lượn.
Có lúc lại tựa như đóa hoa nở rộ khi thân hình nho nhỏ ấy lăn trườn trên mặt đất.
Khi mà những người lính cho là nàng đi về phía đông thì nàng lại xuất hiện ở phía bắc.
Trong khi đó Lý Quý Hâm lại tỏ ra hơn nàng ở sự già dặn cùng ung dung, không một chút vội vã.
Cây thương vốn đã dài, thân hình của nàng lại cao, cánh tay cũng dài, chỉ cần đảo qua một cái liền có thể quét qua một khoảng rất rộng.
Đây đúng là thứ vũ khí quét sạch càn khôn a.
Cây thương tựa như rồng lướt qua, nơi nào nó đi qua thì đều để lại một tràng hỗn độn.
Tia sáng phát ra từ mũi thương có thể tạo nên sức tàn phá, giống như là bị cơn lốc quét qua vậy.
Khi dũng mãnh khi mềm mại, như một con cự mãng cuộn quanh thân cây.
Đúng lúc người đứng xem cho là tiểu sư muội ở thế trên thì không biết Lý Quý Hâm làm cách nào mà như biết trước rồi, đem cán thương cản thanh kiếm kia lui trở về.
Lý Tấn Nhất lại không phục.
Hai má của nàng phồng lên vừa tấn công lại vừa lải nhải: "Sư tỷ! Sư tỷ! Ngươi chỉ biết bắt nạt Tấn Nhất! Tấn Nhất không vui.
Rõ ràng ngươi mới là người hiểu biết kiếm pháp Hoa Xà sơn nhất, nếu đổi là người khác thì đã sớm bị một kiếm của ta trúng mục tiêu rồi.
Lẽ nào ngươi lại không thể giả bộ không biết hay sao? Hu hu hu..."
Lý Quý Hâm cười đến là ôn hòa: "Thì cùng hiểu biết lẫn nhau cả thôi.
Ngươi cũng đã biết thương pháp Hoa Xà sơn rồi mà.
Tấn Nhất, đánh nhau cũng không phải là chỉ dựa vào lực lượng và tốc độ là có thể thắng được đối thủ.
Đây không phải là cuộc đua tranh sức mạnh, ai khỏe hơn thì người đó thắng.
Làm chuyện gì đều phải dựa vào sự phán đoán, ngươi phải đoán ra trước đối thủ của ngươi sẽ ra chiêu gì."
"Cái này không công bằng!" Cây kiếm trong tay Lý Tấn Nhất vẫn không ngừng tấn công, nhanh không kém gì cái miệng của nàng vậy: "Ta công ngươi thủ, vốn là người tấn công càng cần nhiều hơn lực lượng và tốc độ.
A a a a...!Rõ ràng là sư tỷ cố ý!"
"Cho nên a, không phải chuyện gì cũng đều là tiên hạ thủ vi cường." Lý Quý Hâm cười đáp: "Chỉ cần phán đoán chính xác, cho dù có chậm hơn mấy bước cũng vẫn không bị làm sao."
Lý Tấn Nhất ủy khuất vô cùng, mớ tóc ngây ngốc nãy giờ vẫn quay như cái chong chóng chợt xìu xuống: "A a a a...!Ta mặc kệ! Sư tỷ, ngươi bắt nạt ta! Ta phải nói cho sư phụ biết, để cho sư phụ dạy dỗ ngươi.
Tấn Nhất mất hứng, hu hu hu...!Sư tỷ chỉ biết đau Quỷ nhát gan công chúa, một chút cũng không đau Tấn Nhất!"
Lý Quý Hâm đảo người một cái rồi khẽ cười một tiếng: "Gạo sư phụ đang ăn là của ta, Tấn Nhất cảm thấy sư phụ sẽ dạy dỗ ta sao?"
Kẻ nào nắm giữ quyền tài chính kẻ đó liền nắm giữ mạch sống của Hoa Xà sơn, huống chi, cái vị phu nhân Hoa Xà này còn không phải là đang trông cậy vào đại đồ đệ, thay mình giúp tình nhân cũ hoàn thành nghiệp lớn là thu giang sơn vào trong tay người ấy hay sao? Đừng nói dạy dỗ, ngay cả việc trách cứ một chút cũng còn phải cân nhắc trước xem bản thân có thể bị bỏ đói mấy ngày đi đã.
Tấn Nhất cảm thấy cả người cũng không tốt...!A, chờ đến khi trưởng thành, nàng cũng muốn đi ra ngoài kiếm tiền, mua cho sư phụ nhiều, thật là nhiều bao gạo lớn, như vậy thì có thể ở trước mặt sư phụ mà tố cáo được rồi.
Lý Tấn Nhất phát hiện Lý Quý Hâm để lộ ra sơ hở, thanh kiếm lướt ngang xông vào, cả thân hình loáng một cái đã lập tức xuất hiện ở sát bên người Lý Quý Hâm.
Người sử dụng vũ khí cán dài sợ nhất là bị kẻ địch áp sát, một khi đã bị áp sát cho dù vũ khí có uy lực cũng khó mà phát huy được, đây coi như là phạm vào đại kỵ.
Lý Tấn Nhất thầm nghĩ, lần này mình nhất định thắng được Lý Quý Hâm rồi.
Còn ở Thanh Thư phía xa xa quan sát cuộc chiến cũng nhíu mày: "Bị Tấn Nhất áp sát như vậy, nữ phó muốn phản công cũng đã trở nên khó khăn."
Công chúa ngốc vẫn chống cằm như cũ, nàng dùng ánh mắt mê ly nhìn Lý Quý Hâm: "Không nha! Ta cũng không tin Mỹ Nhân Nữ Phó sẽ bị Tấn Nhất áp sát đâu.
Đây nhất định là nàng cố ý!"
"Khả năng là công chúa không biết đến nhược điểm của thương rồi.
Trong trường hợp này, nếu là bình thường cùng kẻ địch đánh nhau, cho dù có bị kẻ địch áp sát đi nữa, nếu như nữ phó cất giấu trong người binh khí ngắn, ví dụ như đoản kiếm chẳng hạn, thì đây có thể xem là cử chỉ dụ dỗ, chờ đối phương tới gần liền dùng binh khí ngắn giết chết đối