Thời điểm công chúa ngốc còn ở Hổ Phách doanh đã nhiễm thói quen cùng Lý Quý Hâm ngủ chung, nàng tự cho rằng đây là một thói quen tốt.
Nhưng rồi sau khi hồi cung, Lý Quý Hâm chạy trở về nhà gỗ nhỏ của mình, nàng chẳng phải lại là một thân một mình vượt qua đêm dài hay sao?
Cái cảm giác chênh lệch này thực sự là quá mạnh mẽ, cho nên nàng chạy tới nhà gỗ nhỏ cầu xin một cái ôm trong ngực ấm áp.
Đáng tiếc, hình như Mỹ Nhân Nữ Phó không vui thì phải.
Lý Quý Hâm đem công chúa ngốc đưa trở về An Ninh các, công chúa ngốc lại ồn ào lại cáu kỉnh, cuối cùng vẫn bị ném trở về phòng.
Trước khi đi Lý Quý Hâm còn dặn dò Thanh Thư: "Sáng mai nhớ đi Quốc Văn quán cho kịp giờ học.
Đúng giờ thì kêu công chúa rời giường, không được quên!"
Nội tâm của Trầm Dao Quân bị một kích trí mạng.
A! Mỹ Nhân Nữ Phó ôn nhu thể thiếp khi còn ở Hoa Xà sơn đã đi đâu mất rồi? Chẳng lẽ là bởi vì âm khí trong cung quá nặng?
Sáng sớm hôm sau, công chúa ngốc bị Thanh Thư gọi dậy, với cặp mắt buồn ngủ mông lung nàng đi tới Quốc Văn quán, lại nhìn thấy cái người không muốn nhìn thấy như trước đây.
Rất lâu rồi không thấy Trường Tề.
Bởi vì gần đây công chúa ngốc không có ở trong cung, nên tháng ngày của Trường Tề khá là dễ chịu.
Nhưng mà công chúa ngốc vừa tới, cái địa vị chúng tinh phủng nguyệt của Trường Tề liền không còn.
Nhưng nàng không bực bội giống như trước đây, chỉ cười nhìn mà làm như không để ý chút nào.
Vào giờ giải lao giữa buổi học, Trường Tề đi tới.
Nàng ngồi xuống ở trước mặt công chúa ngốc: "Này, kẻ ngu, ta hỏi ngươi, lúc nào thì Trầm Ngọc Tú mới trở lại?"
Chuyện Trầm Ngọc Tú bị mất tích ở Hổ Phách doanh đã bị đè ép xuống, trừ thủ phạm thật sự phía sau màn ra, ai cũng không biết những chuyện đã phát sinh kia ở Hổ Phách doanh.
Công chúa ngốc hướng về phía Trường Tề làm cái mặt quỷ: "Ngọc Tú muội muội sẽ không trở lại."
"Trầm Ngọc Tú không phải là vì không muốn đi Nam Châu lấy chồng, cho nên mới chạy đi ra bên ngoài trốn tránh đó chứ?" Những tin tức Trường Tề có được này, đều do Trầm Vân Tân nói cho nàng biết.
Công chúa ngốc nháy nháy con mắt, mặt đầy vẻ u mê mà mở miệng: "Người phải gả đi Nam Châu còn không phải là ngươi hay sao?"
"Thái tử ca ca nói, hắn sẽ không để cho ta gả đi Nam Châu!" Trường Tề tin cậy Thái tử ca ca của mình biết bao, giống như công chúa ngốc có bao nhiêu tin tưởng vào người nữ phó của mình vậy.
Công chúa ngốc nháy mắt một cái, nhìn một chút cái người chị em gái có mấy phần tương tự mình này.
Là người cùng cha khác mẹ, nhưng bao nhiêu chỉ số thông minh đáng kinh ngạc lại chỉ có ở trên người mẫu thân mà thôi.
Nếu như nhớ không lầm, hiện tại Lương Phi vẫn còn đang bị cấm túc tại Cẩm Tú cung, nếu không phải vì có Thái tử Trầm Vân Tân chống lưng, Trường Tề cùng Lương Phi bất quá cũng chỉ là những kẻ bị vứt đi.
Nàng phì cười, sau đó mới trả lời: "Đi Nam Châu hay không cũng không phải là Thái tử nói là được, mà là do ta định đoạt!"
Trường Tề liếc nhìn người này một cái, kẻ ngu này lại bắt đầu nói vớ va vớ vẩn.
Trường Tề hoàn toàn mất hứng, những ngày công chúa ngốc không có ở trong cung, nàng cũng không phải ăn không ngồi rồi.
Nàng hướng về phía công chúa ngốc ngoắt ngoắt tay rồi ghé gần sát vào bên tai công chúa ngốc mà thì thầm: "Ta phát hiện ra một nơi rất thú vị, ngươi có muốn tới đó chơi không?"
Dựa vào bản tính của công chúa ngốc, có một nhà đại phát minh là mẫu hậu, sẽ không có thứ gì có thể hấp dẫn được nàng.
Nhưng nếu làm một kẻ ngu, ngay lúc này hẳn là nên đứng lên huơ tay múa chân đòi Trường Tề mang theo nàng đi chơi.
Dẫu sao, Trường Ninh công chúa vẫn là hình tượng đứa nhỏ ngốc ngếch không thể sụp đổ.
Cho dù nàng có bắt nạt người khác đi nữa, nhưng trong mắt một vài người, nàng vẫn là kẻ rất dễ bị bắt nạt.
Vì vậy nàng dựa theo hình ảnh một kẻ ngu vội vàng đứng lên, vui vẻ giống như một đóa hoa hướng dương, miệng cười để lộ ra một hàng răng: "Muốn a muốn a! Trường Tề mang ta đi chơi đi!"
Trong lòng Trường Tề lặng lẽ nhổ một bãi nước bọt: phi! Đồ ngu!
Chính đồ ngu này đã làm hại Thái tử ca ca đến mấy lần mất mặt, làm hại Lương Phi bị cấm túc ở Cẩm Tú cung, làm hại bản thân thiếu chút nữa phải đi Nam Châu để liên hôn.
Để cho kẻ ngu này được sống tốt, đối với nàng đó chính là nỗi nhục!
Vẫn chưa đến giờ vào học, hai nàng công chúa len lén chạy ra khỏi Quốc Văn quán.
Mặt trời chói chang bỏng cháy, thời tiết nóng bức, vậy nên chỉ mới chạy được vài bước mà mồ hôi đã đầm đìa.
Sau khi Trường Tề mang công chúa ngốc chạy ra khỏi Quốc Văn quán liền hướng về phía thâm cung của hoàng cung, nơi không có người ở, mà chạy tới.
Công chúa ngốc biết hết mọi đường đi trong cung, vậy nên trong lòng tràn đầy nghi ngờ.
Thâm cung là một cái địa phương như thế nào, nàng lại đã quá rõ ràng, chỉ tiếc lúc này đối thủ của nàng lại là Trường Tề.
Nàng đã quá buông lỏng cảnh giác, vào lúc này có muốn cho người nào đó đưa một lời nhắn để báo cho Mỹ Nhân Nữ Phó biết thì chỉ sợ là không còn kịp nữa rồi.
Công chúa ngốc có mang theo phù phòng thân, vậy nên lá gan rất lớn.
Vậy nhưng ở trong con mắt của Trường Tề thì xem ra, kẻ ngu quả nhiên vẫn là kẻ ngu, cái gì cũng không biết được, cứ như thế theo nàng đi vào chỗ mất mạng.
Lương Phi không thể bước ra khỏi Cẩm Tú cung, vậy thì cái thù này, hãy để cho nàng tới báo đi!
Trong thâm cung cỏ dại rậm rạp.
Rõ ràng đang là tháng bảy tám, khí trời nóng bức, nhưng sau khi đến nơi này, càng đi càng có thấy cả người lạnh lẽo.
Trường Tề bước đi rất cẩn thận, công chúa ngốc lại càng cẩn thận hơn, nàng là cái người rất có năng lực xem mặt đoán ý, vậy nên mắng thầm trong lòng: mặc kệ Trường Tề có làm gì đi nữa, nhưng rốt cuộc vẫn là cái đồ nhát gan.
Vì thế mà vừa đi ở phía sau nàng vừa thấp giọng nói chuyện: "Trường Tề, Trường Tề! Ta kể cho ngươi ngươi nghe một câu chuyện cũ liên quan đến nơi này có được không?"
Trường Tề lại không thèm để ý tới nàng, vẫn tiếp tục dẫn đầu đi sâu vào bên trong.
Công chúa ngốc liền lầm bầm lầu bầu: "Bọn họ nói rằng cách đây đã lâu lắm rồi, nơi này không phải là cung điện hoang phế, mà là nơi dành cho tú nữ ở.
Khi đó hoàng thượng hết sức cưng chiều một tú nữ, còn chưa kịp cho nàng danh phận thì đã bị những tú nữ khác ghen tị mà cùng nhau giết chết rồi ném vào trong giếng.
Kể từ đó trở về sau, nơi này đã không có được một ngày yên tĩnh.
Đám tú nữ kia lần lượt hết người này đến người khác chết đi, cho đến khi tất cả đều bị chết sạch, nơi này cũng biến thành cái nơi hoang phế."
Công chúa ngốc còn chưa kịp kể hết, Trường Tề đã dừng lại ở bên cạnh một cái giếng.
Đột nhiên nàng cất cao giọng, đưa tay chỉ về phía sau lưng Trường Tề mà lớn tiếng kêu lên: "Chính là cái chỗ này, có quỷ kìa!"
Là một người cơ trí vậy mà Trường Tề vẫn bị nhảy dựng lên, nàng gào lên một tiếng rồi lập tức trốn ra phía sau công chúa ngốc, cả người run lên bần bật: "Nơi nào? Nơi nào?"
Lúc này trong lòng công chúa ngốc đã biết được, có một số người, cho dù trong lòng có xấu xa cũng không có gan làm bậy.
Ngay cả khi có gan làm bậy, có khả năng xuất quỷ nhập thần mà làm bậy đi nữa, trong lòng vẫn là cực kỳ run sợ.
Nàng vỗ một cái lên lưng Trường Tề rồi buông thõng tay xuống: "Dọa được ngươi