Lý lẽ thật hùng hồn! Hoàng hậu bị suy luận của chính cô con gái do mình sinh ra này làm cho kinh ngạc tột độ!
Quả nhiên là đứa con do chính mình sinh ra! Năng lực suy luận thật cường đại, lại còn có bản lĩnh nói dối không chớp mắt!
Nhớ cái ngày hoàng hậu vẫn còn ở Hoa Xà sơn cùng phu nhân Hoa Xà hai nhỏ vô tư, hai người cùng nhau vui đùa từ chân núi đến đỉnh núi.
Phu nhân Hoa Xà giỏi về sử dụng các loại binh khí, còn nàng lại giỏi về chế tạo các loại vũ khí.
Khi đó còn trẻ nàng đã hết sức ngông cuồng, mặc dù phu nhân Hoa Xà là người khá trầm ổn, nhưng nhiều khi vẫn hết sức thán phục những suy luận rất không bình thường của hoàng hậu.
Đúng là như vậy, phu nhân Hoa Xà cực kỳ sủng ái tiểu sư muội của mình! Mặc kệ hoàng hậu có nói thế nào, nàng vẫn luôn đầy mặt cưng chiều gật đầu nói đúng vậy.
Hồi đó nàng là sơn đại vương còn bây giờ là hoàng hậu.
Mỗi một cái môn phái đều có một tiểu sư muội xưng bá.
Ngày trước kẻ đó là Đồng Tiệp, còn bây giờ kẻ đó là Lý Tấn Nhất.
Hoàng hậu kéo chăn che miệng: "Được rồi! Được rồi! Nếu đã nghiêm trọng như vậy thì mẫu hậu nhất định bảo đảm an toàn cho Mỹ Nhân Nữ Phó của con."
Công chúa ngốc đã hoàn toàn yên tâm mà nằm ở bên cạnh hoàng hậu nặng nề thiếp đi.
Ngày hôm sau, ngay khi trời vừa mới tờ mờ sáng, những tia sáng đầu tiên của ánh mặt trời còn chưa chạm tới tường thành của hoàng cung, trong Phượng Linh điện đã có tiếng động rất nhỏ.
Xưa nay hoàng hậu vốn là người thức dậy sớm, còn công chúa ngốc lại được Lý Quý Hâm dạy thành thói quen dậy sớm.
"A Dao!" Hoàng hậu ngồi đối mặt với kính trang điểm, hai tay thì đùa nghịch búi tóc của mình: "Nếu chúng ta đột nhiên chạy tới một cái phế cung như vậy sẽ khiến cho người ta hoài nghi, con đã nghĩ ra được lý do nào chưa?"
Trầm Dao Quân ngồi chống cằm ở bên cạnh chiếc gương, chớp chớp đôi mắt to nhìn hoàng hậu, cái miệng chu ra mà trả lời: "A Dao bị Trường Tề mang tới phế cung, nghe thấy trong phế cung có tiếng quỷ khóc sói tru mà bị dọa sợ, vì vậy mới đến tìm mẫu hậu đi vào trong phế cung để bắt quỷ." Nàng nói đến là đúng lý hợp tình, cho dù đó có là cái nồi gì, đem toàn bộ ném cho Trường Tề là được rồi.
Lương Phi vẫn còn đang bị cấm túc, cho dù Trầm Vân Tân đã cầu xin tha thứ nhưng vẫn không có ích gì, đúng lúc đó Trường Tề lại giở trò.
Vậy nên nếu thật lỡ có ai đó phát hiện ra, chỉ cần đẩy Trường Tề lên chống đỡ là được.
Mà như vậy thì cơ hội để cho Lương Phi được ra khỏi Cẩm Tú cung lại càng ít hơn.
Hoàng hậu hài lòng đưa tay nhẹ nhàng điểm ở trên trán nàng một cái, sau đó lại cầm lên cái quạt xếp mở ra rồi che đi một nửa bên mặt của mình: "Thật là nhanh trí, giống như ta!"
Hai mẹ con cứ như vậy thật hào hứng cùng đi ra khỏi Phượng Linh điện, thẳng một đường phướng về phía phế cung đi tới.
Trời đang là sáng sớm, mọi thứ trong tầm mắt đều rất mơ hồ.
Hoàng hậu là một cao thủ như thế nào, người khác không mấy ai biết được, nhưng công chúa ngốc làm sao lại không biết!
Vừa đi tới trước cửa phế cung, đột nhiên hoàng hậu nhíu mày một cái, bước chân cũng đứng dừng lại, nhưng nét mặt lại không lộ ra vẻ khác thường, nàng nắm tay công chúa ngốc nhéo một cái.
Lúc này đây công chúa ngốc lập tức hiểu ý, nàng ngẩng đầu nhìn vào bên trong gân cổ kêu lên: "Mẫu hậu! Mẫu hậu! Chính là chỗ này! Ở đây có quỷ! Thật là đáng sợ! Là Trường Tề phát hiện ra rồi dẫn ta tới đây! Mẫu hậu, ngươi nhanh lên một chút đem quỷ lấy ra tới!"
Hoàng hậu hiền từ vuốt đầu công chúa một cái: "Đứa nhỏ ngốc này, trên đời này làm gì có quỷ chứ! Chỉ là có đôi người có tật giật mình, cho nên chỉ cần hoa cỏ có chút động tĩnh cũng đều biến thành ảnh quỷ."
Công chúa ngốc vừa gặm đầu ngón tay vừa trả lời: "A Dao chưa từng làm chuyện trái lương tâm, cho nên sẽ không sợ quỷ, nhưng mà Trường Tề lại sợ lại sợ.
Sợ đến nỗi bỏ lại một mình A Dao mà chạy trốn! Mẫu hậu! Mẫu hậu! Có phải Trường Tề đã làm cái chuyện trái lương tâm rồi hay không?"
Hoàng hậu chỉ là cầm cây quạt phe phẩy: "Đi nào! Vào xem một chút."
Công chúa ngốc làm như cực kỳ sợ hãi, nàng thấp thỏm đi sát vào bên cạnh hoàng hậu.
Kỹ thuật diễn vai kẻ ngu này, rốt cuộc đã trở thành quen tay hay việc, bây giờ lại càng có cơ hội phát huy.
Phế cung hoang tàn vắng vẻ, không một bóng người.
Hiện tại lại đang là sáng sớm, hết thảy đều là một màn mờ ảo, điều này càng làm tăng thêm một phần cảm giác quỷ dị.
Trong bụi cỏ có tiếng côn trùng rả ríc, nơi đây tản ra cái mùi cũ kỹ do đã lâu ngày không có người quét dọn.
Hoàng hậu chỉ đi vòng quanh một vòng, mà không có đi tới bên cạnh giếng trước.
Khi các nàng nhìn thấy miệng giếng nước đã bị đậy nắp lại cũng là lúc biết được, nhất định là Lý Quý Hâm cùng Thanh Thư đã bị người ta phát hiện ra.
Mặc dù trong lòng hết sức nôn nóng, nhưng ngoài mặt hoàng hậu lại hết sức thản nhiên: "A Dao, lại đây! Nói cho mẫu hậu biết, ngươi thấy có quỷ nơi nào vậy?" Nụ cười của hoàng hậu trông hết sức yêu kiều, phía trong quạt xếp là đôi mắt ngậm một hồ nước nhỏ, trong nụ cười mang đến sự rung động mơ hồ.
Công chúa ngốc lập tức xoay người chỉ vào cái giếng nước: "Ở trong giếng kia, có quỷ đang cười nha!" Sau đó hai tay của công chúa ngốc khua khoắng loạn xạ chỉ lên trên không trung.
Hoàng hậu liền đi tới, gõ cái nắp giếng một cái.
Trừ tiếng vọng về, bên trong giếng nước không có bất kỳ tạp âm nào khác.
Hoàng hậu lại cau mày, nàng làm như loay hoay tìm kẽ hở trên nắp giếng, tìm cách mở cái nắp giếng này ra.
Nắp còn chưa cách nào lấy ra, hai người đã nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng bước chân nặng nề, hỗn loạn cùng với tiếng chất vấn nghiêm nghị: "Hoàng hậu! Ngươi đây là đang làm gì?"
Công chúa ngốc lập tức xoay người lại, hoàng hậu cũng không một chút hoảng hốt, từ đang đứng thẳng lưng nàng chuyển sang khom người hành lễ: "Hiện tại mới là sáng sớm, vậy mà hoàng thượng đã tới đây ngồi xổm trong cung điện bỏ hoang này rồi, hẳn cũng là tới để giúp A Dao bắt quỷ?" Nàng trả lời thản nhiên như thường, không chút nào có vẻ dối trá, ánh mắt khẽ lướt qua, rơi vào người đứng sau hoàng đế.
Người đứng một mình kia, hoàng hậu biết, vì vậy nở một nụ cười sán lạn: "Ôi, nghe nói Ông đại nhân gần đây trong người có bệnh nhẹ, đã lâu không vào triều sớm, bây giờ tốt hơn rồi sao?"
Người này tên là Ông Ích, có cha từng là đại tướng trấn trú chốn biên thành, chiến công hiển hách, mất sau chiến tranh, cho nên được phong hầu, mà Ông Ích lại là con trai trưởng, đương nhiên được thừa kế tước vị của gia tộc.
Mấy năm trước đây, kể từ khi Thái tử được lập, Ông Ích tỏ ra không quá cao hứng.
Hắn thường xuyên lấy cớ ốm đau để làm lý do cự tuyệt vào triều, hoàng hậu cũng đã rất lâu rồi không nghe thấy tin tức hắn vào triều.
Bây giờ đột nhiên lại thấy hắn xuất hiện ở trước mặt, trong lòng nhảy lên một cái.
Điều này dĩ nhiên là không bình thường.
Chẳng lẽ, Ông gia đột nhiên xuất thủ?
Ban đầu người được Ông gia nâng đỡ là lão Tam Trầm Vân Nhung, nhưng không ngờ Thang Vệ Quốc lại cao tay hơn một bậc, giúp được Trầm Vân Tân lên làm Thái tử.
Chẳng qua là nếu người Ông gia phải ra tay đối phó thì cũng phải là nhằm vào Thái tử chứ, sao lại lấy tiểu ngốc ngếch ra khai đao?
Sắc mặt của Ông Ích không dễ nhìn chút nào, nhưng hắn cũng không phản ứng lại mà chỉ nói: "Hoàng thượng, bây giờ thì ngài đã tin vào lời thần đã nói rồi chứ? Trong giếng này nhất định có âm mưu! Bây giờ chỉ cần cho người xuống đó thăm dò là rõ ràng."
Hoàng hậu lập tức cắt ngang lời của Ông Ích: "Đúng vậy nha! Hôm qua A Dao bị Trường Tề mang tới nơi này, sau đó nàng một mực nói là thấy quỷ, vừa mới sáng sớm đã kéo bổn cung tới nơi này đánh quỷ chứ đâu." Cây quạt phiến trong tay nàng vững vàng phe phẩy, trên môi là nụ cười chúm chím.
Ông Ích chỉ cười lạnh một tiếng: "Trong giếng này mà lại có quỷ? Chẳng lẽ không phải là quỷ do Hoàng hậu nương nương phái xuống hay sao?"
Hoàng hậu đối đáp hết sức trôi chảy: "Nếu bổn cung là người phái con quỷ gì đó xuống, vì sao con gái của bổn cung lại bị dọa sợ?"
Công chúa ngốc vừa dắt tay áo của hoàng đế vừa thấp thỏm mở miệng: "Phụ hoàng! Phụ hoàng! Nơi này thật sự có quỷ, có thật nhiều thật là nhiều quỷ chứ đâu.
Ngày hôm qua nó đã dọa hư A Dao đấy!"
Dù có thế nào thì biểu hiện của hoàng đế cũng là tương đối sủng ái con gái nhỏ này.
Những lời hoàng hậu cùng Trầm Dao Quân nói với nhau khi vừa đến nơi này hắn