Sau khi Lý Quý Hâm bố trí xong những viên tiểu trân châu liền cùng Thanh Thư trở về, trong khi đó Đức Phi vẫn còn ngồi tụng kinh.
Đoán chừng đây là thú vui duy nhất của nàng trong lãnh cung này, trừ khi thỉnh thoảng lén tới thăm hoàng hậu rồi cùng nàng tán gẫu một chút.
Sau khi hai nàng đi rồi, Phật đường cửa mở ra.
Từ bên trong Đức Phi chầm chậm bước ra ngoài, nàng đi thẳng tới góc kia của Dục Tú cung.
Đức Phi xuất thân từ Thích gia võ tướng, nhiều năm niệm phật tu thân dưỡng tính, nhưng căn cơ vẫn rất mạnh mẽ.
Dục Tú cung bị lãnh lạc nhiều năm như vậy, nhưng tháng ngày trôi qua của hai mẹ con thật tốt, điều này không chỉ nhờ có hoàng hậu bảo vệ, còn vì bản lĩnh của bản thân Đức Phi.
Lý Quý Hâm đã đem những viên tiểu trân châu giấu đi rất kín đáo, Đức Phi đứng ở trong góc này tìm rất lâu, phải mất không ít thời gian mới tìm ra được một viên.
Nhưng khi cầm lên viên tiểu trân châu, ngay lập tức nàng nhận ra đây chính là món đồ chơi nhỏ đến từ hoàng hậu.
Vì vậy nàng cười lên một tiếng, lại một lần nữa thả về chỗ cũ.
Trước đó nàng không biết người mới tới kia là ai, nhưng hiện tại thì đã biết.
Xem ra, đã có người muốn xuống tay với Dục Tú cung của nàng đây mà.
Tính khí của Đức Phi vốn không phải là tốt lắm, nhưng sau khi trải qua những năm an tĩnh này, càng ngày nàng lại càng trở nên trầm ổn.
Mà Thích gia vẫn nắm binh quyền trong tay như trước.
Khóe miệng của nàng bất giác nâng lên một nụ cười lạnh lẽo, kẻ nào dám phạm đến nàng, nhất định phải giết!
Sau đó nàng lại quay trở về, giống như không biết Dục Tú cung sắp xảy ra chuyện lớn vậy.
Trời tờ mờ sáng, khắp hoàng cung trở nên ồn ào, huyên náo.
Lý Quý Hâm dậy thật sớm, trước khi Ông Ích bắt đầu có hành động.
Ông Ích còn có hai ngày.
Hắn chỉ có hai ngày để tạo ra sự kiện tìm thấy kho binh khí cùng thuốc nổ đồng thời tìm được dê thế tội, hoặc là tìm thấy kho binh khí cùng thuốc nổ từ một người nào đó.
Nếu công chúa ngốc đã làm bại lộ hoàng hậu sau khi sử dụng tiểu trân châu, vậy thì hắn cũng đoán ra được hoàng hậu muốn có được món đồ đang ở trên tay hắn.
Chẳng qua là hắn lại thuộc về phía bị động.
Bên phía hoàng hậu đã cho người của mình giám sát nhất cử nhất động của Ông Ích, chẳng qua là Ông Ích vẫn luôn một mực ở trong phủ đệ của mình hoặc là đi tới phủ của Trầm Vân Nhung, hai điểm một đường.
"Hiện tại Trầm Vân Nhung đã bắt đầu xuất thủ, điều này ngoài dự đoán của ta." Hoàng hậu vừa pha trà vừa phe phẩy cây quạt, giọng thờ ơ: "Đại khái là hắn khiến cho Hoàng thượng cảm thấy, Trường Tề là một công chúa lòng dạ khó lường đi." Chính Trường Tề là người đã đem công chúa ngốc tới phế cung, hoàng đế đã biết việc này.
"Nếu Ông Ích đã có âm mưu từ trước, vậy thì tất cả mọi thứ hẳn đã được hắn an bài từ rất sớm." Ban đầu Lý Quý Hâm còn cho rằng đã có người khuyến khích Trường Tề lừa gạt Trầm Dao Quân đi đến phế cung kia, nhưng những chuyện đã xảy ra lại cho thấy không phải là như vậy.
Ông Ích vội vội vàng vàng chuyển đi kho vũ khí kia, điều này phần nào nói rõ trước đó hắn không có một chút chuẩn bị nào cho tình huống này.
Nghĩ đến đây, Lý Quý Hâm đứng lên: "Ta đi tìm Trường Tề!"
Hoàng hậu lại không ngăn cản, nàng để mặc cho Lý Quý Hâm tự do phát huy bản lĩnh của mình.
Công chúa ngốc vừa nghe Lý Quý Hâm nói phải đi tìm Trường Tề, lập tức theo sau: "Mỹ Nhân Nữ Phó, ta cũng phải đi!"
"Ngươi cũng có chuyện cần tìm Trường Tề hay sao?" Lý Quý Hâm xoa đầu công chúa ngốc.
Công chúa ngốc nháy mắt một cái: "Chuyện của Mỹ Nhân Nữ Phó cũng chính là chuyện của A Dao.
Mỹ Nhân Nữ Phó tìm Trường Tề có chuyện, vậy thì ta cũng có chuyện!"
Lý Quý Hâm cảm thấy việc này cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, vì vậy mà mang theo công chúa ngốc cùng đi tìm Trường Tề.
Trong khoảng thời gian Trường Tề đến Quốc Văn quán đi học, nàng vẫn luôn ở Tri Lễ viện.
Gần đây xảy ra nhiều chuyện, công chúa ngốc liên tục cúp cua.
Từ trong Tri Lễ viện vọng ra tiếng đọc bài, Lý Quý Hâm chọn cho mình một cái chỗ ngồi rồi lẳng lặng chờ.
Công chúa ngốc đứng ở trước cửa nhìn quanh, vừa trông thấy Trường Tề liền nhếch môi hé lộ ra một hàng răng chỉnh tề, hướng về phía người này bày ra nụ cười vô cùng trong sáng.
Trong nụ cười này mang mùi vị âm mưu nồng nặc, giống như phía sau lưng nàng đang có một con sói ẩn giấu, sẵn sàng nhào tới cắn chết người này bất cứ lúc nào.
Trường Tề lại không sợ.
Kể từ sau khi nàng đem công chúa ngốc tới trong phế cung thiếu chút nữa xảy ra chuyện, cũng là thiếu chút nữa bị Lý Quý Hâm đánh, nàng liền dặn dò Thái tử ca ca của nàng, dù có như thế nào cũng phải tới Tri Lễ viện trông chừng mình.
Không lâu lắm, ngoài cửa Tri Lễ viện xuất hiện thêm một người.
Là Trầm Vân Tân.
Lý Quý Hâm cùng Trầm Vân Tân xem như là chỗ quen biết đã lâu, hắn tựa hồ không hề kinh ngạc khi thấy Lý Quý Hâm xuất hiện ở nơi này.
Hắn mở miệng trước bằng cách vừa cười vừa nói: "Không biết Trường Tề đã làm chuyện gì mà cần Lý nữ phó phải tự mình tới đây dạy dỗ nàng đây?"
Lý Quý Hâm híp con mắt hẹp dài của mình, nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái: "Thái tử điện hạ thân là trưởng bối của Trường Tề công chúa vậy mà lại không dạy dỗ nàng quy củ làm người.
Thế nên ta cũng không thể làm khác hơn là tự mình tới giáo dục nàng cái gì gọi là không nên có lòng hại người."
Bản thân Trầm Vân Tân là Thái tử, dĩ nhiên là biết trận giao phong đã phát sinh ở trong phế cung.
Mới đầu hắn còn hoài nghi vì sao Trầm Vân Nhung lại đột nhiên không còn nhẫn nại được nữa, nên chỉ cho rằng đây chỉ là cuộc va chạm giữa phe phái của Ông Ích cùng hoàng hậu mà thôi.
Nhưng hiện tại thấy Lý Quý Hâm mang theo công chúa ngốc đến cửa tìm Trường Tề, trong lòng hắn nhất thời lộp bộp một tiếng.
Chẳng lẽ, chuyện lại cùng Trường Tề có quan hệ?
"Trường Tề làm sao lại hại người được đây?" Trầm Vân Tân sa sầm mặt xuống: "Vô luận như thế nào cũng là một công chúa, không phải cứ ai nói biết giáo dục cũng đều có tư cách dạy nàng."
Từ đầu công chúa ngốc cũng chỉ là vừa mút ngón tay vừa nhìn Trầm Vân Tân, nghe nói vậy liền bĩu môi: "Trường Tề để cho quỷ núp ở trong giếng hù dọa ta, thiếu chút nữa thì hù chết ta rồi!" Vừa nói vừa vỗ ngực một cái, giống như vẫn đang còn bao nhiêu là sợ hãi vậy: "Ngươi phải nói với Trường Tề, không thể tùy tiện để cho quỷ đi ra ngoài như vậy.
Làm quỷ chỉ có thể buổi tối mới được đi ra, buổi sáng đi ra sẽ bị tan thành mây khói.
Trong lòng không thể có ý hại người, cũng không thể có ý hại quỷ, đúng không Mỹ Nhân Nữ Phó?" Nàng ngẩng đầu, đôi mắt to trong veo như nước trợn lên nhìn Lý Quý Hâm, chiếu ngược bóng dáng của nàng trong đó.
Lý Quý Hâm vuốt tóc công chúa ngốc một cái: "Hẳn là Thái tử điện hạ đã nghe rõ?"
"Nói vậy là có ý gì?" Trầm Vân Tân cau mày không vui: "Nếu như đó chẳng qua là cùng Trường Ninh chơi đùa, vậy thì bất quá cũng chỉ là trò đùa giỡn một chút giữa các nàng mà thôi."
Lý Quý Hâm lắc đầu một cái: "Thái tử điện hạ hẳn cũng đã biết, chuyện này còn dính dáng đến binh khí cùng thuốc nổ nữa."
Chuyện liên quan tới binh khí này Trầm Vân Tân đã nghe nói tới, nhưng cái này lại cùng Trường Tề có quan hệ như thế nào? Nếu thật cùng Trường Tề có liên quan, há chẳng phải bản thân hắn Trầm Vân Tân cũng khó