"Đi!" Hoàng đế đứng lên: "Đưa trẫm đi xem!"
Ngay từ ban đầu, Lý Quý Hâm cùng Thanh Thư đã tìm được một ít vật dụng phục vụ cho quân đội được giấu ở trong phế cung còn chưa kịp chuyển đi.
Bởi vì Ông Ích quá vội vã vận chuyển binh khí cùng thuốc nổ rời đi, cho nên đã bỏ sót những thứ này lại.
Từ phế cung đi ra dấu vết do bánh xe hằn lên vẫn còn, đáng lẽ ra mưa to như vậy thì những dấu vết này đã bị xóa lấp đi, nhưng vì phải phòng ẩm cho binh khí cùng thuốc nổ, cho nên trong quá trình vận chuyển, lối đi được chọn đều ở giữa trục đường.
Dấu vết bánh xe cứ như vậy bị giữ lại, chỉ có đôi đoạn bị vùi lấp.
Dục Tú cung lại là một lãnh cung, bình thường đến người đi đường còn hiếm hoi, chớ nói chi là có bánh xe đi qua mà để lại dấu vết.
Từ phế cung đến Dục Tú cung, từ Dục Tú cung đến doanh trại của lính cấm vệ, những vết đứt quãng của bánh xe cứ như thế để lại rải rác suốt đường đi.
Điều này đã nói lên rằng, ở đây không hề có cái chuyện đi tìm binh khí cùng thuốc nổ, mà thuần túy chính là đã có người đem binh khí cùng thuốc nổ chuyển đi.
Trong khi doanh trại của lính cấm vệ là cái nơi như thế nào? Không phải thứ gì cũng có thể tùy tiện vận chuyển vào được.
"Lý Quý Hâm! Ngươi đây là ngậm máu phun người!" Ông Ích đột nhiên nổi cơn giận dữ: "Đây rõ ràng là ngươi đang nói láo để vu hãm ta mà thôi!"
"Có phải ta nói dối hay không, chờ một hồi nữa thì biết thôi." Lý Quý Hâm cười cười: "Nếu đã như vậy, chúng ta hãy tới khu vực phía sau doanh trại lính cấm vệ đi."
Lý Quý Hâm biết lính cấm vệ đã giúp đối phương bảo vệ số binh khí cùng thuốc nổ kia, mặc dù hiện tại đã không còn lưu lại cái gì dù chỉ là chút cặn bã, nhưng mà, chỉ cần có dấu bánh xe là đủ rồi.
Nơi cất giữ là một kho hàng mờ tối, lâu nay đã không người lui tới, chớ nói chi là có người quét dọn.
Bắt đầu từ tối hôm qua Lý Quý Hâm đã ở chỗ này trông giữ, bảo đảm cho nơi này không bị phá hư.
Lý Quý Hâm chỉ lên đường rãnh nằm trên mặt đất do cái rương bị kéo qua tạo thành: "Có thể đi phế cung tìm một cái rương còn có vũ khí để lại, cùng có hình dạng như cái này."
Dù sao đối với chuyện binh khí cùng thuốc nổ hoàng đế vẫn luôn hết sức để ý đến, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Đến đây Lý Quý Hâm đưa ra kết luận của mình: "Mặc kệ là Ông Ích đã tìm được binh khí cùng thuốc nổ ở phế cung hoặc là tìm được ở trên đường đi, nhưng sau khi tìm được thì việc trước tiên là ông ta đã đem chúng giấu đi, hơn nữa trên đường mang đi cất giấu thì bị cướp.
Điều này cho thấy hắn là người hai lòng! Ông đại nhân, những gì ta vừa nói có gì không đúng hay sao?"
Gần như Ông Ích đã không còn lời nào để chống đỡ.
Nhưng mà cho dù có phải chết, hắn cũng phải kéo theo ít nhất một người chết chung với mình!
"Ha ha ha..." Ông Ích ngửa mặt lên trời cười như phát điên: "Được thôi! Rất tốt! Lý Quý Hâm ngươi đã làm cho ta bị rơi xuống.
Nhưng vấn đề còn ở chỗ, Đồng Tiệp cũng coi trọng chỗ binh khí cùng thuốc nổ này! Đúng vậy! Binh khí cùng thuốc nổ ở dưới đáy giếng là do ta cất giấu, cùng những người khác không có quan hệ.
Nhưng mà Hoàng thượng, chỗ binh khí cùng thuốc nổ kia đã rơi vào tay hoàng hậu.
Còn Đức Phi cùng Thái tử đều là đồng mưu!"
Mấy người kia nhìn Ông Ích cười phá lên đầy ý khiêu khích như vậy lại không có chút nào không vui.
Trong đầu hoàng đế lúc này chỉ muốn lập tức đánh chết Ông Ích, hắn phất phất tay ra hiệu cho người ta đem lôi kẻ này đi.
Công chúa ngốc ở một bên vỗ tay cười tươi như một đóa hoa: "Mỹ Nhân Nữ Phó thật là giỏi! A Dao thích Mỹ Nhân Nữ Phó nhất!"
Lý Quý Hâm chỉ là đưa tay vuốt đầu người này một cái, nàng có dự cảm có chuyện không hay sắp xảy ra.
Căn nguyên của chuyện này có liên quan đến việc Trường Tề mang theo công chúa ngốc đi phế cung.
Hành động công chúa ngốc ném ra viên tiểu trân châu, cho dù nguyên chủ Ông Ích đã chấp nhận cái tội cất giấu vũ khí, thì chuyện này cũng sẽ không thể kết thúc nhanh đến như vậy được.
Quả nhiên hoàng đế liếc nhìn Lý Quý Hâm một cái, sau đó hắn xoay người nhìn về phía hoàng hậu: "Ngươi có cái gì muốn nói không?"
Thời điểm hắn hỏi ra những lời này chính là trong lòng đang hoài nghi hoàng hậu.
Ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.
Vào lúc này, cái người vẫn luôn ở một bên xem trò vui là Thái tử, không thể nghi ngờ là người được lợi lớn nhất.
"Vậy theo Hoàng thượng, bây giờ thần thiếp nên nói gì?" Hoàng hậu hé miệng cười: "Cất giấu binh khí cùng thuốc nổ sẽ là tử tội.
Hôm nay trước khi chết Ông Ích đã lôi thần thiếp vào cuộc, bây giờ vô luận thần thiếp có nói thế nào, cũng không thể tránh được sự hoài nghi của hoàng thượng."
"Vậy hoàng hậu cho là, nói như vậy thì trẫm sẽ tin tưởng ngươi hay sao?" Hoàng đế bình tĩnh nói.
"Vậy thì mời Hoàng thượng hãy nói rõ ra đi." Hoàng hậu cũng không muốn nói lời vô dụng làm gì nữa.
Chuyện này trước sau gì cũng không tránh khỏi, có dã tâm làm rắn nuốt voi thì vẫn chưa đủ, còn phải có năng lực tiêu hóa nữa.
Ngược lại hoàng đế không phải là kẻ ngu, hắn lại nhìn Lý Quý Hâm một cái: "Lý nữ phó rất thông minh, trẫm rất vui vẻ và yên tâm."
Ngay tức khắc trong lòng Lý Quý Hâm cùng công chúa ngốc đều trở nên căng thẳng, quả nhiên ngay sau đó họ nghe thấy hắn lạnh lùng nói tiếp: "Mặc dù Ông Ích đã thừa nhận binh khí cùng thuốc nổ ở dưới đáy giếng là của hắn, nhưng mà hắn lại không có binh khí cùng thuốc nổ đưa ra.
Vậy vẫn theo quy củ cũ, sau ba ngày nữa phải tìm cho ra binh khí cùng thuốc nổ.
Trẫm tin tưởng nữ phó hẳn sẽ không để cho trẫm phải thất vọng." Nói xong hắn phất tay áo rời đi.
Lý Quý Hâm nhìn theo tấm lưng kia, chân mày nhíu lại thật sâu.
Chỉ có ba ngày! Nếu như sau ba ngày mà vẫn không tìm thấy binh khí cùng thuốc nổ, nàng sẽ là kẻ không làm tròn bổn phận.
Nhưng nếu như tìm được, vậy thì có khác gì ngầm thừa nhận binh khí cùng thuốc nổ của Ông Ích đúng là đã bị hoàng hậu đoạt đi?
Hoàng đế đúng là tâm cơ sâu, chỉ sợ là sớm nhìn chằm chằm hoàng hậu rồi.
Lý Quý Hâm đi vào Phượng Linh điện.
Mỗi lần tới nơi này nàng đều thấy hoàng hậu đang làm thủ công, chỉ có điều hôm nay lại không phải như vậy, nàng không có tâm tình làm bất cứ việc gì.
Ngay cả cây quạt vốn luôn được nàng cầm ở trên tay cũng bị vứt xuống một bên, chừng đó đủ để thấy tâm tình hoàng hậu rơi thấp tới cực điểm.
Nếu sớm biết như vậy thì đã không cố ý giành lại chỗ binh khí cùng thuốc nổ kia rồi.
"Hôm nay có hối hận cũng vô ích.
Nếu như không tìm ra được biện pháp nào khác, thì cũng chỉ còn cách đưa ra binh khí cùng thuốc nổ." Rốt cuộc hoàng hậu cũng đã nhìn đến cái mệnh của Lý Quý Hâm.
Nếu như để cho Lý Quý Hâm xảy ra chuyện, sau này nàng sẽ phải làm sao mà ăn nói với phu nhân Hoa Xà đây?
Đây chính là đệ tử được nàng dốc lòng dạy dỗ, là tâm huyết hơn mười năm qua của nàng.
"Nếu không, ngươi hãy quay lại Hoa Xà sơn đi." Hoàng hậu nói.
Lý Quý Hâm ngồi xuống, công chúa ngốc một mực ôm cánh tay người này, như chưa còn đủ, nàng còn đem mặt dán lên trên cánh tay của người này mà bĩu môi, cau mày.
Phụ hoàng muốn bắt Mỹ Nhân Nữ Phó khai đao, nhất định là bởi