Thái Tử bị rơi xuống nước là một việc thực sự không thể xem là chuyện nhỏ mà dễ dàng bỏ qua được, thế cho nên chưa qua một chén trà nhỏ đã thấy hoàng đế vội vã chạy tới hồ Tĩnh Thủy.
Bọn nha hoàn, thái giám không biết nên miêu tả chuyện này như thế nào.
Bọn họ chỉ có thể nói là Trường Ninh công chúa là người bị rơi xuống nước trước, được nữ phó khẩn cấp cứu lên.
Sau đó không biết làm sao, Thái Tử cùng thái phó lại theo nhau mà rơi xuống nước.
Thật giống như trong hồ Tĩnh Thủy đang ẩn giấu một tòa kim sơn, cho nên mọi người tranh nhau nhảy vào trong nước đi trèo trượt một phen vậy.
Nhưng hoàng đế rốt cuộc vẫn là hoàng đế, hắn có thể từ trong lời đám hạ nhân mà tự mình rút ra được suy đoán tương đối rõ ràng.
Ngay khi vừa xuất hiện, hắn đã xác định được mục tiêu của mình là cái người duy nhất vẫn quần áo sạch sẽ, thoải mái, thanh tân rõ ràng là không bị rơi xuống nước, là Lý Quý Hâm.
"Nói cho trẫm nghe một chút, đây là có chuyện gì?"
Lý Quý Hâm hành lễ rồi trả lời không một chút hoang mang: "Ngọn nguồn chuyện này còn phải để cho Thái Tử điện hạ nói một chút.
Bởi khi thần đến nơi này thì công chúa điện hạ đã bị rơi xuống nước."
Ngốc công chúa vội vàng gật gật đầu, rồi một đường hướng vào trong lòng ngực hoàng đế ngã vào: "Phụ hoàng, A Dao lạnh..."
Công chúa ngốc giả bộ ngu xuẩn phải nói là công phu nhất lưu, huống chi còn có trên gương mặt trắng nõn là một đôi mắt mở to long lanh, khổ sở đến nỗi chứa đầy nước mắt, làm người ta cũng phải đau lòng.
Hoàng đế vốn dĩ vô cùng sủng ái cái công chúa ngốc này, đâu còn thấy được cả người của nàng đang bị ướt dầm dề: "Truyền thái y, chớ để cho A Dao bị cảm lạnh!"
Sau đó hoàng đế lại đau lòng mà nhìn nữ nhi trong ngực, hắn tiếp tục hỏi: "Làm sao A Dao lại bị rơi vào trong nước vậy?"
Ngốc công chúa ngước nhìn lên trời, rồi mềm mại trả lời: "Hoàng huynh muốn mang A Dao làm mồi cho cá, A Dao liền rơi vào đó.
Phụ hoàng! Phụ hoàng! Trong hồ con cá nhưng nhiều!"
Công chúa là kẻ ngốc, mà kẻ ngốc thì sẽ không nói dối, đây là điều mọi người đều thừa nhận.
Hoàng đế nhíu mày nhìn thoáng qua Thẩm Vân Tân, người nãy giờ vẫn không nói một lời nào: "Làm sao A Dao lại rơi vào trong nước vậy?"
Thẩm Vân Tân cũng rất bình tĩnh: "Hoàng muội muốn cho cá ăn, nhi thần đưa mồi câu cho hoàng muội, ai ngờ vòng bảo hộ lại bung ra, vậy là hoàng muội rớt xuống nước.
Là do nhi thần sơ sẩy, cũng may Lý nữ phó kịp thời đuổi tới."
Hắn liền nhìn thoáng qua Lý Quý Hâm, nàng mang theo nụ cười nhàn nhạt như cũ, nhưng ý cười như khoác trong trang phục lộng lẫy kia tuyệt đối không phải thiện ý.
"Còn ngươi lại như thế nào rơi vào trong nước?" Hoàng đế hít sâu một hơi, ý vị thâm trường mà hỏi.
Thẩm Vân Tân cười cười nhìn thoáng qua Lý Quý Hâm, đang muốn trả lời thì lại bị Thang Vệ Quốc đứng bên cạnh một phen ngăn lại.
Hắn đành phải đem lời nói từ trong cổ họng nuốt đi xuống.
"Công chúa điện hạ đem vòng bảo hộ coi như Ma Vương, luôn mồm phải hướng về phía Ma Vương báo thù.
Vì Thái Tử điện hạ đau lòng công chúa, cho nên mới xuống nước để giúp công chúa điện hạ nhặt vòng bảo hộ kia lên." Rốt cuộc thì gừng càng già càng cay, rốt cuộc là da mặt cực dày, cũng coi như hắn là một kẻ đa mưu túc trí: "Thần sợ là điện hạ bị cảm lạnh, cho nên cũng xuống nước."
"Là như thế này sao?" Hoàng đế hồ nghi hỏi Lý Quý Hâm.
Lý Quý Hâm vẫn chỉ cười, nàng nhẹ nhàng gật đầu: "Điện hạ vì yêu quý muội muội nên mới sốt ruột."
Thẩm Vân Tân hít sâu một hơi, nhìn nàng vân đạm phong khinh như vậy, một luồng lửa giận nhắm thẳng lên đỉnh đầu của hắn xông lên, nhưng lại không thể phát tác.
Mặc dù Hoàng đế biết trong chuyện này nhất định không chỉ có như vậy, nhưng mọi người đều một lời nhất trí, nên thấy rằng truy hỏi tiếp cũng không phải là tốt.
Mắt thấy sự việc sắp sửa kết thúc, Lý Quý Hâm lại đột nhiên lại bỏ thêm một câu: "Ta thân là nữ phó của công chúa, vì thấy công chúa rơi xuống nước mà không có người cứu giúp, nhất thời nóng vội cho nên mới trách cứ điện hạ, mong rằng Thái Tử điện hạ thứ tội."
Lời vừa nói ra, cả Thẩm Vân Tân cùng Thang Vệ Quốc đều tức khắc sửng sốt!
Cái kẻ gian trá Lý Quý Hâm này, đây là đang cố ý nói cho hoàng đế nghe rằng, công chúa ngốc bị rớt vào trong nước, Thái Tử điện hạ thấy chết mà không cứu đây mà!
"Hử?" Quả nhiên Hoàng đế lập tức nghe ra họa nội chi âm*: "A Dao ở trong nước bao lâu?"
"Thời điểm thần tới nơi thì công chúa điện hạ thiếu chút nữa bị tắt thở." Nàng cố ý nói tình thế nghiêm trọng hơn một chút.
* Họa nội chi âm: Trong âm thanh có nét vẽ; có ẩn ý đằng sau đó, có ý mách ngầm...!
Vốn nàng đang chờ xem Thẩm Vân Tân tới phản bác ra sao, thế nhưng công chúa ngốc lại rất hợp thời mà xen vào một câu: "Phụ hoàng! Phụ hoàng! Trong nước nhưng rất lạnh! A Dao sợ wá! A Dao cho rằng thiếu chút nữa thì A Dao sẽ không còn được nhìn thấy phụ hoàng nữa.
Anh anh anh..."
Sắc mặt Hoàng đế tức khắc trầm xuống, ngốc tử sẽ không biết nói dối, có nghĩa là nàng đã phải ở trong nước thật lâu, huống chi, Trường Ninh công chúa lại không biết bơi, đây cũng không phải cái bí mật gì.
"Vì sao không cứu?" Hắn trầm sắc mặt hỏi.
Thẩm Vân Tân thấy tình thế thì biết là không ổn, trong lòng cũng đã biết Lý Quý Hâm có chuẩn bị mà đến.
Vào giờ phút này hắn có chút hoài nghi, đây có phải công chúa ngốc cùng Lý Quý Hâm đã thông đồng trước rồi hay không đây?
"Việc này..." Thẩm Vân Tân ngừng một lát: "Nhi thần...!Biết bơi cũng không tốt lắm."
Hoàng đế như chợt nhớ lại cái gì.
Sự thật thì đúng là như thế, Thẩm Vân Tân biết bơi cũng không tốt lắm, bằng không cái khi bị công chúa ngốc một chân đá rơi vào trong hồ hắn cũng đã không đến mức giãy giụa không khác gì con cá sắp chết như thế.
Nếu để xảy ra việc con em trong hoàng thất hãm hại lẫn nhau, như vậy thật đúng là có kẻ phải chết.
"Hôm nay trẫm sẽ bỏ qua." Hoàng đế thở dài rồi đưa tay sờ sờ đầu công chúa ngốc: "Lần sau cần phải nhớ kỹ, phải chăm sóc A Dao thật tốt.
Từ khi còn nhỏ nàng đã bị..." Hắn dừng lại, nếu nói tiếp liền có thể xả đến Thẩm Ngọc Tú tuổi còn nhỏ mà đã có tâm địa ác độc hãm hại tỷ tỷ, rồi sau đó sẽ lại liên tưởng đến việc triều đình hiện tại, thực sự rất mệt mỏi.
Hắn mang theo công chúa ngốc rời đi, Lý Quý Hâm cũng bước nhanh đuổi kịp, để lại Thẩm Vân Tân cùng Thang Vệ Quốc đứng ở trong đình.
Chờ cho đến khi người đi hết rồi Thẩm Vân Tân mới lên tiếng.
"Vì sao Thái phó lại ngăn cản ta hướng phụ hoàng cáo trạng?"
Thang Vệ Quốc lắc đầu nói: "Ngu ngốc chính là ngu ngốc, hơn nữa Hoàng Thượng lại sủng ái kẻ ngốc kia.
Cho nên Hoàng Thượng sẽ tin lời của một kẻ đơn thuần ngu ngốc hay là tin vào một người dùng hết tài năng vào cuộc chiến tung tin đồn nhảm để đoạt được mục đích như ngài? Nếu ngài nói ra chính mình bị đứa ngu kia đá xuống nước, đến lúc đó Lý Quý Hâm kia sẽ lại dẫn đường cho đứa ngốc nói ra chân tướng.
Thái Tử điện hạ, vị trí này của ngài còn chưa vững chắc đâu."
Rốt cuộc vốn được xem như là người hoàng thất xuất sắc của Đông Châu, cho nên Thẩm Vân Tân tức khắc liền minh bạch.
Hắn không thể đi tranh cùng với một kẻ ngốc, dù có mất phong độ thì cũng không thể đi tranh giành với một kẻ ngốc được, như vậy là tự hạ thấp mình.
Nếu một Trữ Quân tương lai mà còn đi gây khó dễ cho một kẻ ngốc, vậy thì hôm qua hoàng đế có thể đem vị trí Thái Tử này cho hắn, nhưng ngày mai cũng có thể đem hắn từ trên vị trí Thái Tử kéo xuống.
Dựa vào mức độ Trường Ninh công chúa được sủng ái như thế thì chỉ có thể nhân nhượng nàng, quyết không thể đối nghịch nàng!
"Ngươi cho rằng, Hoàng Hậu nương nương cho phép công chúa ngốc chiêu cái người Hoa Xà Sơn là vì sao?" Thang Vệ Quốc lời nói thấm thía.
"Vì sao?"
"Thái Tử điện hạ có thể tự hỏi mình xem, một người sinh ra còn không bằng Đức Phi, một nữ nhân dưới gối lại không có hoàng tử, nhưng dựa vào cái gì ngồi trên phượng vị lại có thể làm cho đứa con gái ngu ngốc duy nhất của chính mình được sủng ái đến như thế?" Thang Vệ Quốc chỉ chỉ vào ngực trái nơi có trái tim: "Đừng nhìn thấy nữ nhân kia làm như hiền lương thục đức mà tin, trong lòng thực tế chỉ toàn màu đen thôi!"
"Vậy còn nữ phó từ Hoa Xà Sơn tới?" Thẩm Vân Tân giơ