Trời mưa tầm tã, gió thổi lạnh cóng, có đám người ướt sũng chạy về hướng bãi chứa xe cũ.
Người cuống quýt chạy về phía trước, người lại vừa vội vã vừa liên tục gọi cho ai đó.
Khung cảnh hoảng loạn, bất chấp bên trong có gì họ cắm đầu lao thật nhanh vào.
Tới nơi giữa bãi trống thì hình ảnh họ không muốn nhìn thấy hiện ra.
Một người đàn ông nằm giữa vũng máu đỏ lòm hoà vào nước mưa loang ra cả vùng xung quanh.
Một cô gái sững sờ chết trân vài giây rồi gào khóc lao tới ôm người đó lên lây mạnh nhưng cơ thể ấy đã lạnh toát, không còn thở nữa.
Cứ thế cô ấy khóc đến tang thương gào tên người đàn ông đó, ôm chặt cứng sợ ai cướp mất của mình.
- Hạo Thiên!...Hạo Thiên!....Anh tỉnh lại đi mà, em xin anh, em van anh mà Hạo Thiên!!!
Tiếng gào khóc hoà lẫn với tiếng mưa tất cả mọi người đứng xung quanh đều không kìm lòng được có những người khóc theo.
Họ cố nhanh nhất có thể tới cứu anh ấy nhưng mà vẫn không kịp.
Manh mối quá ít và quá khó khiến họ không thể tìm ra sớm hơn.
Chua xót đến đau lòng dành cho Hoàng Anh, dáng vẻ Tần tổng băng thanh ngọc khiết, lãnh khốc, vô tình nay hoàn toàn sụp đổ.
Bây giờ chỉ còn lại là vị hôn thê của Quân Hạo Thiên, người con gái đau khổ vì mất người mình yêu thương.
Hoàng Anh của họ chưa bao giờ run rẩy như trên đường tới đây, chị nắm chặt nhắm mắt cầu nguyện cho mình tới kịp nhưng mà ông trời không chiều lòng người.
Họ vẫn đến muộn để cho Hạo Thiên ra đi giữa cái mưa lạnh lẽo này.
Sự im lặng để Hoàng Anh ở đó với Hạo Thiên kéo dài cho tới khi...
- Vương Thành, anh cho người nguỵ trang hiện trường giả ở gần đây cho em.
Tuấn Hạo, vây khu vực này lại nội bất xuất ngoại bất nhập.
Thư tỷ tỷ có thể điều ngay bây giờ lều dã chiến của bệnh viện nhà chị tới đây được không? À cho em một bác sĩ đúng hơn có bằng pháp y.
Gia Mẫn không biết tới từ lúc nào trên người khoác chiếc áo phao dày dặn, được Thiên Ninh che dù.
Mọi người bất ngờ với sự hiện diện của cô, Hạo Minh là người phản ứng lại nhanh nhất lao tới chỗ Gia Mẫn nhưng đã bị Tuấn Hạo chặn lại đẩy ngã.
Nước bắn trúng mặt Gia Mẫn, cô lấy khăn Thiên Ninh đưa chấm chấm lau chỗ ướt.
Hoàn toàn lạnh nhạt, lên tiếng lần hai:
- Còn đứng đó?
Những người được phân công nhanh chóng làm việc của mình.
Gia Mẫn đi lại chỗ cái xác vừa đặt chân lại đó thì...
- Nãy giờ cô ở đâu mà bây giờ mới tới? Anh ấy chết rồi cô tới làm gì Cố tiểu thư?_ Hạo Minh tức giận nói khi thấy cô lại gần anh mình.
Từ lúc Hạo Thiên mất tích họ đã cố gắng liên lạc với Gia Mẫn nhưng không được.
Chia lực lượng ra tìm cả hai sợ cô cũng xảy ra chuyện.
Nào ngờ bây giờ cô lại xuất hiện ở đây trong hoàn toàn lành lặn.
Gia Mẫn không thèm để tâm tới Hạo Minh đang phát điên bên kia, cô hiện tại đang nhìn Hoàng Anh đang chết lặng ôm xác Hạo Thiên.
Khẽ thở dài, nói với vệ sĩ đi cùng mình:
- Đưa đại tiểu thư về đi, không có sự đồng ý của tôi không cho chị ấy ra khỏi nhà.
Mặc cho vệ sĩ, chị vẫn bất động ngồi đó.
Gia Mẫn cuối cùng vẫn phải nói:
- Hoàng Anh, chị về trước đi.
Cái xác phải được xử lý.
Chị ngước lên nhìn cô với đôi mắt đầy ai oán, làm tâm cô thắt lại.
Lặng lẽ đặt nụ hôn lên môi Hạo Thiên rồi đứng lên nhìn thẳng vào mắt của Gia Mẫn và nói:
- Em xuất hiện đúng lúc thật!
Cô trầm mặc không trả lời, Bảo Minh không im lặng được nên đáp thay Gia Mẫn:
- Cậu ấy không có ở Nam Minh vừa về tới xong nghe chuyện liền đến đây.
Hoàng Anh giận dữ, gắt gỏng:
- Đó không phải lý do cho việc không nghe bất kỳ cuộc điện thoại dù.
Dù liên lạc thế nào cũng không được, em đừng nói nơi em ở tình cờ lại không có sóng.
Gia Mẫn vẫn tư thế bình tĩnh, không chút biểu cảm đáp:
- Em có vài vấn đề phải tắt liên lạc không ngờ lại xảy chuyện này vào đúng lúc vậy.
Xin lỗi!
Hoàng Anh toang nói gì đó thì người bệnh viện Thư tỷ tới.
Họ nhanh chóng bơm lều hơi rồi đặt một cáng cứu thương bên trong.
Gia Mẫn đi vào bên trong lều, mang găng tay y tế vào đi tới chờ bác sĩ đó cắt áo của Hạo Thiên lộ ra vết đạn bắn xuyên qua ngay tim.
Gia Mẫn kiểm tra kĩ lại thì toàn thân không ngoại thương hay nội thương chỉ có đúng 1 phát đạn.
Mọi người đứng bên cạnh cả Hoàng Anh cũng bất ngờ cô còn am hiểu cả kiến thức pháp y nữa.
Thấy vật phẩm lấy ra từ trong người để gần đó lại thiếu mất một thứ làm cô chú ý.
- Cái điện thoại của Hạo Thiên đâu?
Bác sĩ kiểm tra lần này trên người, có người cũng ra lại chỗ đó tìm xung quanh kết quả là không có.
Gia Mẫn cầm cái quẹt lửa lên đưa về hướng Hoàng Anh hỏi:
- Cái này của anh ấy?
Hoàng Anh lắc đầu, Hạo Thiên không hút thuốc.
Gia Mẫn ngắm nghía cái bật lửa không hề có dấu tích gì, chỉ biết là nó của ai đó không phải của Hạo Thiên.
- Từ lúc mất tích tới lúc tìm được cách nhau bao nhiêu tiếng?
- 12 tiếng._ Mĩ Kì đáp.
Nhìn ra trời vẫn mưa tầm tã nay độ cho bọn đó rồi.
Gia Mẫn ra lệnh thu dọn, nên khỏi đây thôi cô có cảm giác đang bị dòm ngó.
Linh tính cho cô biết không nên ở lâu.
Gia Mẫn đi trước bất ngờ dừng lại nhìn về hướng bên phải hơi xa có toà nhà vừa, cô ước tính từ đó đến đây thì chỗ đó vừa vặn quan sát được mọi tình huống diễn ra ở đây, không góc chết.
Thiên Ninh hiểu ý đưa dù cho Tuyết Nghiên rồi dẫn vài người đi.
Gia Mẫn về thẳng nhà mình thay đồ lại rồi mới đến Tần gia.
Hoàng Anh choàng tỉnh giấc bật dậy khi có người đang lây chị.
Cả cơ thể đổ mồ hôi lạnh, cảm giác rất chân thật mỗi lần mơ thấy ngày hôm đó.
Gia Mẫn ngồi bên mép giường lấy làm lạ với trạng thái này của chị, vẫn im lặng quan sát.
Hoàng Anh lắc đầu tỉnh táo, nhìn sang thấy cô ngồi cạnh giật mình hỏi:
- Em?
- Không em chứ ai, nhà có hai người chị làm như đông lắm ấy.
Chị sao vậy? Mơ thấy gì hả?
Gia Mẫn lấy khăn giấy tủ đầu giường lau trán cho chị, mồ hôi đổ ướt cả như không mở điều hoà ấy.
Hoàng Anh nghe cô hỏi lại nhớ tới giấc mơ ám ảnh đó, ánh mắt cứng lại, cầm tay cô dừng lại đứng lên vào phòng tắm chỉ để lại lời nói không quay đầu nhìn:
- Em ra ngoài trước đi, chị tắm xong ra sau.
Cô sững người, cau mày khó hiểu.
Rốt cuộc mơ thấy cái gì mà lại như vậy? Gia Mẫn vẫn mặc nguyên bộ đồ sân bay đón chị rồi lúc chị ngủ đi siêu thị về nấu ăn tối.
Bình thường dù cô tắm rồi vẫn cô vào tắm chung nhưng bây giờ hoàn toàn ngay cả nhìn cũng không nhìn tới cô.
Nghĩ thì nghĩ chứ cô vẫn ra ngoài dọn đồ ăn ra bàn, pha chị cốc trà ấm định thần.
Có lẽ do mệt quá nên thấy ác mộng.
Đợi lát thì Hoàng Anh xuống ngồi vào bàn ăn cô chuẩn bị.
Tính hôm nay uống rượu vang xem ra nhìn chị biết không có tâm trạng cho điều gì hết.
Thật sự Gia Mẫn tò mò không mơ thấy gì mà làm cho Hoàng Anh đại biến như vậy.
Nhưng mà chị không nói cô cũng không hỏi làm gì.
Hai người im lặng dùng bữa, thỉnh thoảng cô lại bấm điện thoại rất chăm chú.
Hoàng Anh nhìn cô bất giác lâu sau cất tiếng đầu tiên từ nãy giờ:
- Hôm đó em đi đâu mà không có sóng điện thoại?
Đang uống nước bất ngờ nhận được câu hỏi từ trên rơi xuống phun ngược trở ra vào ly.
Ho khan lấy khăn giấy lau miệng rồi khó hiểu hỏi lại:
- Hôm nào? Tự nhiên sóng gió gì ở đây?
Hoàng Anh vẫn thanh âm nghiêm túc đều như vắt chanh:
- Hôm anh ấy bị hại.
Gia Mẫn hơi sững người chút ngộ ra chị mơ thấy hôm đó.
Quái đảng sao tự nhiên lại mơ rồi tự nhiên lại hỏi chuyện đó.
Thấy cô vẫn chưa trả lời mình, chị kêu lại lần nữa:
- Mẫn!
- À...!ừ..
em xin lỗi, hơi mất tập trung! Hôm đó em có việc mà em không muốn bị làm phiền, trước khi đi em an bài tốt cứ nghĩ thời gian ngắn vậy chắc không có gì.
Ai ngờ....
- Việc gì?
Vẫn là một Hoàng Anh lạnh lùng ngồi trước cô.
Cô hơi cau mày nói:
- Chị đang hỏi cung em? Chị nghi ngờ em cố tình không cứu người?
Hoàng Anh hơi giật mình trước mấy lời của cô nhưng mà điều này theo chị từ năm đó tới giờ thật sự không thể không hỏi.
Giấc mơ như nhắc nhở chị còn mối thù của Hạo Thiên chưa trả được.
- Chị chỉ muốn biết mọi chuyện thôi.
Gia Mẫn bực bội lên giọng đáp:
- Chuyện gì ở chỗ em? Hoàng Anh chỉ vì một giấc mơ mà chị quay ngoắc thái độ với em.
Chuyện Hạo Thiên ai cũng muốn biết thật hư như nào, em cũng muốn đòi công đạo cho anh ấy.
Nhưng mà tra tới giờ vẫn không có manh mối, tuy chưa có gì đang kể thì chị cũng không thể chất vấn em kiểu này.
Hoàng Anh im lặng tính nói thêm gì đó lại không thể mở lời.
Bình thường cho dù làm gì cô chưa hề mất liên lạc như lúc đó, lần duy nhất cho tới nay.
Cô bảo chị không để tâm sao được.
Chị chắc chắn Gia Mẫn biết gì đó nhưng mà không nói ra ít nhất là chưa nói ra.
Cô giấu gì đó về ngày hôm đó.
Phòng ăn rơi vào trạng thái nặng nề, hai người không ai nói với ai câu nào.
Lúc ăn xong, Hoàng Anh tính dọn chén thì Gia Mẫn lên tiếng:
- Chị để đó em dọn cho, xong em về nhà.
Chị lên nghỉ tiếp đi để mai đi làm.
Hoàng Anh ngậm ngừng nhìn cô dọn chén dĩa trên bàn nói:
- Em về nhà giờ này? Ai đưa em về?
- Em tự lo được, chị lên phòng đi.
Hoàng Anh chặn tay cô lại, giọng lộ ra sự lo lắng.
- Không được, em ở lại đây đi.
Trời tối rồi về một mình nguy hiểm.
Gia Mẫn tránh tay chị, tiếp tục việc của mình đáp:
- Em nghĩ vài hôm nữa chúng ta không cần gặp riêng nhau làm gì đỡ như hôm nay.
- Mẫn...!chị...
Chưa kịp nói cô đã ôm chén dĩa đi một hơi vào bếp.
Chị thở dài lên phòng, mấy nay chuyện đó cứ vây lấy chị.
Giờ trong đầu chị toàn Hạo Thiên thật sự không thể tình cảm hay âu yếm Gia Mẫn được.
Nói gì nói chị vẫn không thể cô về một mình.
Chị không thể vượt qua bi kịch lần nữa đâu.
Ngồi coi TV phòng khách đợi cô xong, vừa chuyển kênh thì cô đang ra.
Đi lại chỗ sofa lấy áo khoác và túi xách của mình, chị vừa tính mở miệng thì điện thoại của cô đang chặn lại.
Có cuộc gọi đến từ Talia.
- Tới rồi hả? Bỏ cuộc vui vì tao, cảm động quá
Mặt cô tươi hơn khi nghe cuộc điện thoại.
- Xuống đây, đợi xíu!
Cúp máy bỏ vào túi.
Cô biết chị đợi mình trong lòng cũng nguôi chút giận nhưng vẫn lờ đi.
- Chị nghỉ ngơi sớm đi, em thấy chị mệt rồi đó kẻo mai lại ốm.
Em về đây.
Không biết nói gì hơn.
- Chị biết rồi, em về cẩn thận.
Cô rời đi, tâm chị nặng trĩu.
Hoàng Anh ngồi lặng một lúc lâu rồi đứng lên thay đồ đi đâu đó.
***
Đã một tuần kể từ hôm đó, mọi người vẫn không thấy Đại cố vấn đi làm.
Mọi công việc đều đưa đến chỗ của Tuấn Hạo và Tử Phương giải quyết, làm hai người đó sắp chết ngộp trong mớ hỗn độn như núi.
Tử Phương ôm cả về nhà làm đến khuya lắc khuya lơ, Mĩ Kì cũng xém nhịn không được tính đi tìm xem Gia Mẫn đang nơi nào.
Ngay cả gặp mặt cấp cao tại Kim gia cũng không tới, hoàn toàn bốc hơi.
Thái độ lãnh khốc âm trì của Hoàng Anh càng làm cho người khác e ngại.
Không lẽ hai người này xảy ra chuyện gì đó? Nếu vậy cũng không tới nổi biến mất như vậy chứ? Thư Hoàn nhịn không nổi đích thân lái xe đến nhà Gia Mẫn tìm lại nhận được thông báo cô không ở đó.
Lại nhìn qua con bạn thân trời đánh thì càng không chịu được.
Dù sao chị đây cũng là bà mai bà mối nên không thể ngồi yên.
Quyết định mời bữa cơm họp hội bàn đào giải quyết đại sự.
Chị ngồi đợi sẵn gọi món rồi cần ba người kia tới thôi.
- Hello Hoàn Hoàn!
Thanh Nhã lớn tiếng chào khi vừa mở cửa theo sau là Mĩ Kì với Hoàng Anh.
Cả ba an toạ cả rồi món cũng lên hết, ra hiệu cho người phục vụ lui xuống hết.
Thư Hoàn mở lời vào vấn đề chính:
- Mày biết hôm nay họp hội bàn đào vì lý do gì không?
Hoàng Anh thấy bạn mình hướng mình hỏi thì cũng lạnh nhạt trả lời:
- Chuyện của tao?
- Sáng nay tao có tới nhà em nhưng mà thuộc hạ nói em ấy không có ở đó.
- Có thể đi đâu đó! Mà làm sao?_ Thanh Nhã chen ngang đáp hộ.
Thư Hoàn đánh phát vào tay ra hiệu im lặng đừng chen vào rồi nói:
- Mày với Gia Mẫn cãi nhau?
Hoàng Anh tránh né ánh nhìn của cô, thật ra mấy nay chị cũng muốn tìm nhưng mà lại không có dũng khí.
Gọi điện không liên lạc được, nhắn tin không trả lời.
- Một chút?
- Hửm? Một chút cái đéo gì mà lại thành ra như vậy._ Mĩ Kì cũng dấu chấm hỏi to đùng.
- Tao...chất vấn em ấy vụ Hạo Thiên!
Vừa kết thúc câu nói, Thư Hoàn đã bật dậy cô không thể tin được mình mới nghe cái gì.
Vụ của Hạo Thiên là đại kị trừ phi Gia Mẫn chủ động nhắc còn không không ai dám nói tới trước mặt em ấy.
Đây con bạn mình kiêm người yêu em ấy lại đi chất vấn.
Nó uống lộn thuốc hay gì.
- Mày điên hả Hoàng Anh? Mày thừa biết Gia Mẫn không nói nhưng mà vẫn ghim đậm sâu Hạo Thiên không? Mày vẫn đi chất vấn nó vụ không liên lạc được.
Hoàng Anh khó chịu đáp:
- Hạo Thiên làm gì có lỗi mà em ấy phải ghim trong lòng? Mày không thấy ngang ngược hả?
Thư Hoàn muốn đập chết quỷ yêu nghiệt trước mặt, nó sắp thành con ma của quá khứ rồi.
Ôm mãi không chịu buông tay, cứ ngỡ Gia Mẫn có thể làm Hoàng Anh dần thả lỏng ai ngờ lại không thể.
Mỗi lần đụng chạm tới là như con nhím xù bất chấp bảo vệ Hạo Thiên.
- Tao không đoán được tâm ý của nó nhưng mà nếu đặt vào vị trí ấy mày có dám chắc Hạo Thiên không thành tâm ma của mày không? Sao cứ thích hành hạ nó vậy?
Cãi nhau tới rồi.
- Tao hành hạ? Tao không yêu thương, chiều chuộng em ấy hả? Làm mọi thứ cả những thứ tao chưa thể làm với Hạo Thiên.
Nhiêu đó không đủ sao? Chỉ cần nói thật với tao hôm đó tại sao không liên lạc được thôi mà.
Tao sẽ giữ im lặng nếu không thể được tuồng ra người khác biết.
Thanh Nhã ngồi nghe cũng không thể im lặng.
Bạn thân nhưng mà cái này không bênh được.
- Đồng ý, Gia Mẫn không thành thật với mày là không đúng nhưng mà chắc phải có lý do mới thế chứ.
Ai lại muốn người yêu mình nghi ngờ mình bao giờ.
- Tao hiểu Hoàng Anh muốn nói cái j.
Ý nó là chắc chắn chuyện đó liên quan mà Gia Mẫn khó lòng giải thích cho rõ ràng.
Thấy dáng vẻ khó xử năm đó thì đoán vậy._ Mĩ Kì nói thay Hoàng Anh.
Thư Hoàn uống nước đỡ khô cổ rồi nói tiếp:
- Hôm nay nhất định nói cho hết chuyện.
Mày tại sao lại sớm không nhắc, muộn không nhắc lại nhắc vào lúc này? Ngay thời điểm hai đứa mày đang hạnh phúc.
Rồi giờ nó đi đâu rồi?
- Tao mơ thấy ngày hôm đó, giấc mơ rất chân thật như nhắc nhỡ tao còn chuyện quan trọng hơn cái gì đó là trả thù cho Hạo Thiên.
Anh đang nhắc tao.
Hoàng Anh thừ người chút mới đáp lại, chị giờ vẫn còn như in giấc mơ đó.
Nó chân thật tới mức như chị được quay về sống lại khoảng khắc ấy.
Đau tận tâm can, không gì tả nổi.
Đau đớn tới mức, tim chị tê cứng không thể nào có thể có cái j khác nữa.
Hoàng Anh giờ không dám đối mặt với Gia Mẫn, chị sợ bản thân lại lỡ lời gì đó.
Tình yêu chị với Gia Mẫn không sao xoa dịu được vết thương ấy.
- Haizz...!mày sắp bị quá khứ nuốt chửng rồi Anh à! Ban đầu tao không đồng ý mày với Gia Mẫn cũng bởi vì tao biết mày không buông nổi Hạo Thiên.
So với đơn phương thì việc người yêu mình cứ ở bên mình nhưng tâm nằm ở quá khứ thì đau hơn nhiều.
Tao đoán thôi, Gia Mẫn không đau vì mày chất vấn mà là đau vì Hạo Thiên mày bất chấp làm tổn thương nó.
Mĩ Kì từ tốn, nhẹ nhàng nói.
Hôm nay họ trải lòng với nhau, sau tất cả vẫn là họ ngồi tâm sự.
Bất giác mọi người im lặng, không khí trầm lắng.
Hoàng Anh ngồi bất động thanh sắc nhìn ra ngồi cửa sổ buổi trưa mát mẻ