An Cẩn đi xa nhà, Lam Mạt Lê biết được tin tức này tâm tình có thể nói là ánh nắng tươi sáng.
Chỉ vì mỗi khi An Cẩn một lần xa nhà, cơ bản nhất chính là nàng ba ngày không ở đây, cũng đại diện ba ngày nay cô không cần thấy được nàng, có thể cùng Trình Cẩm U đến thế giới hai người.
Nhưng cô đã quên, Trình Cẩm U chỉ cần chạm đến An Kính thì cũng nhìn không thấy người khác nữa, cho dù là cô ở bên người nàng ấy đảm nhiệm nhân vật khuê mật.
.
Đúng vậy, Lam Mạt Lê cho tới nay đều là đảm đương vị trí khuê mật của Trình Cẩm U, cô biết tất cả mọi chuyện của Trình Cẩm U, liên quan từ chỗ Trình Cẩm U biết được rất nhiều chuyện của An Kính, Trình Cẩm U trước đây thì thỉnh toảng nói với cô các loại chuyện của An Kính.
Nàng ấy nói, An Kính từ nhỏ đã rất thông minh, chuyện gì cũng khó đánh ngã cô ấy, nhưng An Kính lại không thích động não, bởi vì cô ấy cảm thấy quá thông minh, sẽ sống rất mệt, cho nên An Kính đi học hội họa.
Nàng ấy nói, nàng ấy đi học viện y khoa, chính là vì An Kính, nàng ấy không muốn nhìn thấy An Kính lại một lần nữa ngã vào trong lòng nàng ấy, mà nàng ấy lại cái gì cũng không làm được, loại cảm giác đó, quá tệ rồi.
.
Nhưng nàng ấy lại đi con đường bác sĩ gây mê, bởi vì nàng ấy nói, nàng ấy sợ một ngày kia nằm ở trên giường bệnh chính là An Kính, nàng ấy sẽ căng thẳng sẽ sợ hãi, cho nên, nàng ấy muốn làm bác sĩ.
Lúc đó nghe xong mấy lời kia của Trình Cẩm U, Lam Mạt Lê là u buồn, An Kính trong lòng nàng ấy chiếm một vị trí như vậy, vậy cô thì sao đây? Cô có ở trong lòng nàng ấy không?
Ba ngày, trong ba ngày cô thấy Trình Cẩm U lái xe cùng với An Kính đến bệnh viện, cô đố kị An Kính có thể ngồi trên ghế phụ bên Trình Cẩm U, nhưng cô biết cô không có tư cách nói cái gì, chỉ là lòng rất buồn.
Buổi trưa, cô vội vàng kết thúc tất cả chuyện nên làm và chuẩn bị muốn làm, chỉ vì có thể cùng Trình Cẩm U cùng nhau ăn bữa cơm, có lẽ vẫn có thể cùng với nàng ấy trò chuyện.
Nhưng mỗi lần cô đều sẽ thấy được An Kính giành trước một bước dẫn Trình Cẩm U đi ăn bữa cơm, mà cô lại không thể đi chen chân