Từ chối bảo an đại thúc có ý tốt cho khăn lông, An Cẩn mang theo rượu mua từ siêu thương mại, đạp lấy bước chân ngổn ngang về đến trước cửa nhà mình, muốn mở ra cửa nhà lại bởi vì hai tay bị mưa lạnh đến đông cứng, dẫn đến run rẩy không nghe sai khiến, phí đi chút thời gian sức lực, cửa cuối cùng mở ra.
An Cẩn đi vào cửa, giống như bị vét sạch khí lực, lưng nặng nề tựa ở trên cửa vang lên một tiếng vang thật lớn.
"Ha.."
Thua rồi, thua đến rối tinh rối mù, biết rõ sẽ có kết quả như thế, nhưng chính mình vẫn là muốn giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, chết triệt để..
Chết rồi, lòng chết rồi..
Nhiều năm như vậy, cũng nên đủ rồi chứ?
Chí ít chính mình từng hôn..
từng ôm..
từng ngủ..
từng thân mật..
tuy không có làm được bước cuối cùng..
Nhưng mình nên cảm thấy vinh hạnh đi? Nên may mắn..
Nhưng chính mình lại vẫn là rất đau..
Có phải là quá trình tim sắp chết đi thì là như vậy? Từng chút..
từng chút..
Giống như con dao rạch ở trong lòng mình..
Cầm lên bình rượu trong tay, An Cẩn đứng dậy ngồi vào sofa dựa vào cửa sổ, nằm ngang ở phía trên, từng ngụm từng ngụm rót lấy chính mình, say rồi là có thể ** chính mình, thì sẽ không đau đớn..
Đúng..
Chỉ cần say rồi..
Thì sẽ không đau đớn..
Chảy nước mắt, cả người An Cẩn ướt đẫm cũng không đi quản, hiện tại nàng chỉ muốn say mèm một hồi, nàng nghĩ, chỉ cần mình say rồi là có thể quên hết mọi thứ, quên đi Lam Mạt Lê..
Quên đi tình yêu của chính mình..
"Nếu như không cách nào để cho người mình yêu nhất yêu chính mình, như vậy thì để người mình yêu hận mình, như vậy, chị ấy có lẽ sẽ nhớ kỹ cô cả đời..
nhưng mà ở cùng lúc hận, bị thương sâu nhất đau nhất..
Vẫn là chính mình a.."
Yêu..
Có thể đơn giản chút không..
thì như mấy bộ phim cẩu huyết kia..
Ngọt đến chán ghét..
Ngọt đến đau răng..
Tại sao chúng ta đều lựa chọn trúng cùng một quyển kịch bản..
Một câu chuyện không ngừng thương tổn chính mình..
Thiêu thân lao đầu vào lửa..
Lam Mạt Lê..
Có thể..
Gạt em một lần..
Một lần thì được rồi..
Kêu tên của em..
kêu ba chữ kia đối với em..
Không phải ta hận ngươi..
Mà là tôi yêu em không..
Bốp --
Bình rượu rơi đi, An Cẩn cuộn lấy thân thể siết sao dựa vào sofa, ngủ say, mắt đóng chặt, lông mày nhăn lại, nàng không biểu thị ngủ đi, không có nhiều an ổn, những vệt nước mắt chưa lau đi, khiến người nhìn cũng là đau lòng.
- -
Sáng sớm, Lam Mạt Lê một đêm chưa chợp mắt nằm nghiêng ở trên giường, vô thần mà nhìn ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ, cô ngủ không được, rõ ràng rất mệt rõ ràng rất muốn ngủ..
nhưng làm sao chính là không cách nào ngủ..
Trong đầu không ngừng hiện lên đều là bóng lưng rời đi hôm qua của An Cẩn..
Cô không biết tại sao như vậy, cô hiểu rõ, chính mình không yêu An Cẩn, yêu cho tới nay đều là Trình Cẩm U..
Nhưng tại sao..
Tại sao vừa nghĩ tới bờ lưng thẳng tắp kia của An Cẩn, cô thì muốn kéo lấy nàng..
Không muốn nàng rời khỏi..
Có lẽ đây là sách lược An Cẩn lùi một bước để tiến hai bước? Chỉ cần qua mấy ngày, cô ta lại sẽ như ngày bình thường, cho dù đối xử làm sao, cũng còn là chạy tới trước mặt chính mình chứ? Cô ta chỉ là muốn để mình cho rằng bản thân không thể rời bỏ cô ta!
Đúng..
Nhất định là như vậy! Mình làm sao sẽ không nghĩ tới chứ? An Cẩn hèn hạ như vậy, nhất định là đang nghĩ chuyện như vậy! Lại không nghĩ mình là kiên định yêu Cẩm U! Nghĩ thông suốt điểm này, Lam Mạt Lê thì không suy nghĩ thêm mấy hành động khác thường của An Cẩn nữa, trong não cũng không ngừng xóa đi An Cẩn, hiện lên một cái nhíu mày một nụ cười của Trình Cẩm U.
Sau khi trang