Mỗi câu nói của Khương Nghi Dạng, đều như chiếc lông vũ trắng mềm mại, thực nhẹ thực nhẹ khiến tâm Giang Đường trở nên ngứa ngáy.
Làm tâm người ta ngứa ngáy xong cũng không thèm để ý đến, liền quay về làm việc của mình.
Đèn xanh sáng lên, Giang Đường lái xe đi, Khương Nghi Dạng cúi đầu chơi di động, chơi chơi một hồi, nàng đột nhiên bật cười.
Giang Đường tò mò: "Làm sao vậy?"
Khương Nghi Dạng: "Lâm Hiểu nói với tôi, sau khi chúng ta đi có rất nhiều người hỏi thăm chuyện chúng ta.
"
Giang Đường: "Hỏi thăm cái gì?"
"Chủ yếu là hỏi cậu," Khương Nghi Dạng ngẩng đầu lên nhìn: "Cậu bị một chị gái xinh đẹp bắt cóc, chuyện này đối với bọn họ dường như rất mới mẻ nha.
"
Giang Đường bật cười: "Kia đúng thế.
"
Khương Nghi Dạng: "Còn thẳng nữ nữa.
"
Giang Đường hơi khựng lại.
Lời này nghe như nàng đang lặp lại lời Lâm Hiểu nói, nhưng cũng như là chính mình nói.
Giang Đường không có lời nào để đáp lại.
Khương Nghi Dạng cất di động, nhìn đường phía trước nói: "Tôi gần đây mới tiếp xúc với mọi người trong vòng, Lâm Hiểu nói mọi người đều rất đáng yêu," nàng cười cười: "Quả nhiên.
"
Giang Đường tán thành: "Xác thật.
"
Khương Nghi Dạng quay sang nhìn Giang Đường: "Bất quá còn nghe nói Giang đại thẳng nữ của chúng ta đã sớm gia nhập vòng, như thế nào mà ai cũng biết cậu nha.
"
Giang đại thẳng nữ chột dạ a một tiếng.
Sao nàng lại nói vậy chứ!.
"Cũng không phải sớm lắm," Giang Đường nhớ lại: "Đại học, năm hai.
"
Khương Nghi Dạng rất có hứng thú nói bằng ngữ khí âm dương quái khí: "Không biết cái gì khiến Giang tiểu thư chúng ta có hứng thú như vậy, chơi tận năm sáu năm.
"
Giang Đường bật cười: "Khương Nghi Dạng, cậu làm gì vậy.
"
Khương Nghi Dạng: "Tò mò á.
"
Giang Đường đành phải lấy lời Khương Nghi Dạng đểi qua loa lấy lệ nói với Khương Nghi Dạng: "Không phải cậu nói sao, bởi vì mọi người đều rất đáng yêu.
"
Khương Nghi Dạng thoạt nhìn không chút tin tưởng oh một tiếng, đại khái là thật sự tò mò, nàng lại hỏi: "Vì cái gì nhỉ?" Nàng nghiêng đầu: "Không phải là phát hiện mình thích cô gái nào đi.
"
Giang Đường quay sang liếc mắt nhìn Khương Nghi Dạng một cái.
Nghe như một đao chí mạng, nhưng thật xin lỗi nha, Giang Đường cô từ nhỏ đến lớn chỉ thích đúng một cô gái, chính là cậu đó Khương Nghi Dạng.
"Không phải," Giang Đường lập tức phủ nhận, cũng nói lại: "Chính là vì mọi người đều rất đáng yêu.
"
Khương Nghi Dạng than nhẹ một tiếng: "Cậu đúng thật là không thú vị.
".
truyện xuyên nhanh
Giang Đường cười rộ lên, nếu cậu muốn biết như vậy thì!
Giang Đường cố làm ra vẻ huyền bí nói: "Cô gái tôi thích à.
"
Khương Nghi Dạng: "Ừm.
"
Giang Đường đơn giản kể lại một chút chuyện xưa mơ hồ: "Có lẽ có đi, lúc còn rất nhỏ quả thật có thích một cô gái! ! "
Giang Đường đã nghe rất nhiều câu chuyện của các cặp đôi khi chất vấn người yêu mình về người yêu cũ của họ, kết quả không có chỗ nào không phải là Tu La Tràng*, nhưng người này là Khương Nghi Dạng, một khi nàng muốn thì nhất định sẽ không từ bỏ, vì vậy Giang Đường không ngại thêm mắm thêm muối cho chuyện thêm đặc sắc kể chuyện cho nàng nghe.
*Tu La Tràng: là khi mối quan hệ trở nên phức tạp và có nguy cơ tan vỡ.
"Là một cô gái rất xinh đẹp, có lẽ là thích ngay từ ánh nhìn đầu tiên, cho nên khi đó mỗi lần đều rất mong chờ được gặp cô ấy, có thể cùng cô ấy nói vài câu lòng tôi liền đặc biệt thấy vui vẻ.
" Giang Đường nhu hòa nói lại chuyện xưa.
Khương Nghi Dạng không nhích lại gần Giang Đường nữa, dần dần trở về vị trí của mình, ngữ khí cũng không còn dịu dàng như vừa rồi: "Có bao nhiêu đẹp?"
Giang Đường chưa bao giờ tiếc lời khen với Khương Nghi Dạng: "Cực kì xinh đẹp, là kiểu xinh đẹp của tiên nữ.
"
Khương Nghi Dạng nhàn nhạt ừ hử: "Sau này thì sao?"
"Không có sau này, khi còn nhỏ nào nghĩ nhiều như vậy, gặp được là ý trời, không gặp cũng là ý trời," cô lại nói: "Khi đó thích cũng đơn thuần là thích thôi, không muốn nghĩ đến kết quả.
"
Khương Nghi Dạng: "Hiện tại có liên lạc sao?"
Giang Đường mơ hồ đáp: "Tách ra về sau không có gặp lại.
"
Khương Nghi Dạng xoay đầu sang hướng khác, thậm chí dựa vào cửa sổ: "Không nghĩ tới cậu còn một đoạn tình cảm này.
"
Giang Đường nhoẻn miệng cười: "Kỳ thật cũng không có gì, dăm ba câu không tính là gì.
"
Khương Nghi Dạng hỏi: "Cô ấy làm cậu thông suốt sao?"
Giang Đường: "Xem như vậy đi.
"
"Thật sao," lời nói của Khương Nghi Dạng cứng đờ: "Cũng tốt.
"
Đoạn nói chuyện phiếm dừng ở đây, Khương Nghi Dạng không tiếp tục đặt câu hỏi, lại cầm di động lên.
Với cái bầu không khí này, phảng phất như Khương Nghi Dạng đang nói nàng hiện tại không muốn cùng cô nói chuyện chút nào.
Giang Đường trong lòng đầy ý cười, ẩn ẩn có chút sảng khoái.
"Khương Nghi Dạng.
" Giang Đường gọi nàng.
Khương Nghi Dạng lười nhác đáp: "Ừm.
"
Giang Đường hỏi: "Còn cậu thì sao?"
"Tôi không nói," giọng Khương Nghi Dạng có chút dỗi: "Tôi nói cho cậu mới lạ đó.
"
Giang Đường phụt cười.
Ai da người này làm sao mà đáng yêu quá vậy trời.
"Có chuyện này," một lát sau, Khương Nghi Dạng mới ngồi đàng hoàng lại, nàng nói: "Tôi đã an bài xong năm ngày nghỉ rồi.
"
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Giang Đường: "A? An bài cái gì vậy?"
Khương Nghi Dạng: "Mang một đám trẻ đi thi đấu, thuận tiện thả lỏng bản thân.
"
Giang Đường không nghe rõ: "Đám trẻ nào?"
Khương Nghi Dạng: "Có nhớ tôi từng nói với cậu, tôi có một phòng dạy vẽ tranh không?"
Giang Đường: "Ừm.
"
"Mở cửa nhiều năm, hầu như tôi đều giao việc lại cho người khác, mỗi lần thi đấu đều cô một lão sư khác nhau dẫn đội đi," Khương Nghi Dạng nói: "Lần này vừa lúc tôi có ngày nghỉ, liền dẫn đám nhỏ đi thi đấu.
"
Giang Đường dừng một lúc lâu: "Đột nhiên như vậy sao.
"
Khương Nghi Dạng: "Không đột nhiên, bọn họ đã sớm hẹn tôi, tôi nói nếu lúc ấy rảnh nhất định sẽ đi, hôm nãy chỉ là đem chuyện đã định ra nói thôi.
"
Giang Đường nghẹn lại chút: "Cho nên cậu năm ngày sau! ! "
Không có tôi! !
"Năm ngày làm sao vậy?" Khương Nghi Dạng hỏi Giang Đường.
Giang Đường: "Đều đã sắp xếp xong rồi sao?"
Khương Nghi Dạng: "Ừm, hôm nay là thứ tư, ngày mai xuất phát, sau khi thi đấu xong ở lại chơi hai ngày mới trở về.
"
Cổ họng Giang Đường khô khốc cười khan một tiếng: "Rất tốt.
"
Thật đúng là không có Giang Đường.
Khương Nghi Dạng cúi đầu nhìn di động, phảng phất như chỉ muốn báo một chút cho Giang Đường.
Cũng đúng, còn chưa kể Giang Đường vẫn phải làm việc, Khương Nghi Dạng được nghỉ năm ngày, có muốn thì chỉ có thể ở cùng nàng vào cuối tuần.
Mặc dù Giang Đường biết Khương Nghi Dạng có thời gian nghỉ ngơi, nên cũng đã tự ảo tưởng mình phải sắp xếp như thế nào, còn cẩn thận nghiên cứu lịch trình bản thân, vạn nhất cần phải xin nghỉ phép.
Nhưng thực tế, Khương Nghi Dạng căn bản không thèm nói cho Giang Đường, năm ngày nghỉ này của nàng có tên Giang Đường, nàng nói buổi chiều nghỉ, quả thật cũng chỉ có mỗi buổi chiều đó dành cho cô.
Cũng đúng, người ta được nghỉ thì có quan hệ gì với mày đâu?
Giang Đường khó chịu một lát lại bình thường trở lại, nhưng thoải mái thì không hoàn toàn thoải mái, chốc lát, chợt không biết nên nói cái gì.
Thôi đành làm tốt một tài xế nhỏ bé đi, dù sao cũng rất nhanh đến nhà Khương Nghi Dạng.
Sau khi quyết định xong, Khương Nghi Dạng bên kia liền bận rộn, mỗi lần Giang Đường quay sang nhìn, nàng không phải đang ở trong nhóm chat, thì chính là đang ở ứng dụng đặt vé máy bay khách sạn.
Giang Đường bất động thanh sắc khẽ hít một hơi, lại nhẹ nhàng thở ra.
Đúng vậy đúng vậy, bọn họ hiện tại không có quan hệ gì, Khương Nghi Dạng vì sao phải an bài cho mày? Mày cho rằng mình là ai chứ?
Đúng vậy đúng vậy.
Đúng vậy.
Giang Đường cảm thấy trong ngực cực kì khó chịu, giống như khi Khương Nghi Dạng không nói gì với cô mà trở về.
Bất quá Giang Đường người này từ trước đến này đều có thể tự tiêu hóa được sự không thoải mái, nghĩ kỹ cũng không phải không có đạo lý, Khương Nghi Dạng làm bà chủ đương nhiên phải hảo hảo kinh doanh, người ta sớm đã có hẹn, xác thật việc này không có liên quan đến Giang Đường.
Cho nên khi đem xe lái vào gara tiểu khu của Khương Nghi Dạng, tâm trạng khó chịu của Giang Đường tạm thời tiêu tan.
Khương Nghi Dạng vẫn còn vùi đầu vào di động, Giang Đường không có chuyện gì quan trọng, nàng không vội, cô cũng không nhắc nhở mà chủ động ngồi chờ.
Lấy di động ra ngó thử, thấy được hai thông báo tin nhắn mới của Trương Hân.
Bên dưới câu cậu nhất định phải làm 1, cô ấy lại nói: Tớ mẹ nó lại cùng Nhiễm Nhiễm đánh cược, cậu bắt buộc phải là 1 cho tớ
Trương Hân: Lần này là 100 lận đó
Giang Đường tâm trạng đang không có hứng lắm, như cũ nhắn lại cái sticker đổ mồ hôi.
"Xong ngay đây.
" Khương Nghi Dạng bên cạnh chợt nói.
Giang Đường cất di động: "Không có việc gì.
"
Khương Nghi Dạng lại hỏi: "Cuối tuần này cậu có rảnh không?"
Giang Đường chớp chớp mắt khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
Khương Nghi Dạng đang bận rộn phân công việc trong nhóm chat, đại khái không nghe rõ Giang Đường nói, vì thế Giang Đường chờ nàng nhắn xong, mới trả lời: "Có rảnh.
"
Khương Nghi Dạng không nói cái gì, chỉ là ừ một tiếng.
Nói xong ngay thật đúng là xong ngay, có lẽ chưa đến một phút, nàng liền cất di động.
"Được rồi, đi thôi.
"
Bầu không khí lúc lên lầu càng quái quái hơn, Giang Đường lười không muốn nói chuyện, Khương Nghi Dạng cũng hai tay đút túi đứng cách Giang Đường một khoảng.
Thang máy rất nhanh đến tầng lầu nhà Khương Nghi Dạng, nàng bước ra trước, Giang Đường bước theo sau, đèn cảm ứng ở hành lang sáng lên theo bước chân của hai người, Giang Đường nhìn bóng lưng của Khương Nghi Dạng nói: "Tôi đi lấy xe về nhà nha.
"
Khương Nghi Dạng xoay người, tiêu hóa từng chữ của cô: "Cậu phải về nhà?"
Giang Đường hỏi: "Mai mấy giờ cậu bay?"
Khương Nghi Dạng: "9 giờ.
"
Giang Đường nói: "Cậu lát nữa phải làm việc, sáng mai còn muốn dậy sớm, tôi không muốn quấy rầy cậu.
"
Khương Nghi Dạng nhíu mày: "Cậu ở đây giận dỗi cái gì?
Giang Đường như một đứa trẻ thích khóc, nghe nàng hỏi như thế chợt thấy sống mũi có chút cay, mẹ nó.
Khương Nghi Dạng ở trước mặt tựa hồ cũng đang suy tư, dường như cũng không nghĩ ra lí do, sỡ dĩ Giang Đường nghĩ là do mình nghĩ nhiều, Khương Nghi Dạng chắc chắn sẽ không đoán ra được tâm tư của cô.
"Không có mà," Giang Đường lập tức khắc chế cảm xúc của mình: "Tôi chỉ muốn lái xe về thôi.
"
Khương Nghi Dạng bỗng nhếch khóe môi: "Còn đến phiên cậu giận dỗi sao.
"
Giang Đường: "Cái gì?"
"Xe quan trọng sao?" Khương Nghi Dạng đi qua nắm lấy cổ tay của Giang Đường: "Tôi quan trọng hay xe quan trọng?"
Giang Đường đương nhiên nói: "Cậu quan trọng.
"
Khương Nghi Dạng đại tiểu thư hất cằm lên: "Bồi tôi làm việc, không được đi.
"
Giang Đường có điểm muốn cười, nhưng cô vẫn nói: "Vì sao nhất định phải là tôi bồi.
"
Khương Nghi Dạng trượt tay xuống nắm chặt tay Giang Đường: "Giang Đường.
"
Giang Đường không nhịn được nuốt nước bọt: "Làm sao?"
Khương Nghi Dạng nắm tay cô không buông, kéo về hướng cửa nhà: "Vừa rồi còn say sưa nói về mối tình đầu, giờ thì còn muốn đi," nói xong lời này Khương Nghi Dạng liền buông tay ra, không thèm nhìn Giang Đường: "Muốn đi thì đi đi.
"
Giang Đường bật cười: "Cái gì mà mối tình đầu, không phải mối tình đầu của tôi mà.
"
Khương Nghi Dạng không để ý cô, nhấn vân tay mở cửa.
Giang Đường lại lần nữa thành công bị Khương Nghi Dạng dắt mũi, hai ba câu liền dễ dàng đem cô lừa gạt vào nhà.
Vào nhà, phảng phất như vừa rồi chưa có gì phát sinh, Khương Nghi Dạng dùng chân đá đôi dép lê qua cho Giang Đường, chính mình đi vào trước, trạng thái tự nhiên giống như các cô vẫn luôn như vậy, Khương Nghi Dạng thường xuyên dẫn Giang Đường