Dừng lại ở Nhã An một lát, chúng tôi tiếp tục khởi hành lên đường, con đường nhựa bằng phẳng trên quốc lộ bị xe container đi qua đi lại ngày đêm, giờ thành con đường đầy ổ gà. Thu Kỳ lái xe bốc hơn cả tôi, giẫm chân ga một cái là chạy, không thèm giảm tốc độ, thế nên tôi bị xóc cả quãng đường, khiến cả người như đang chao đảo trên biển, oh no, nổ lốp xe rồi!
Chúng tôi đang ngồi ở một thị trấn nhỏ xa lạ, dưới cái mái hiên nhỏ dột nát của một cái lều rách nát, một cảm giác rất chi là, ngồi ngậm điếu thuốc thuốc chán nản nhìn chủ tiệm thay lốp xe, rồi nhìn qua Thu Kỳ một cái: "Ai bảo cô lái xe nhanh như vậy chứ? Tào Tháo dí à?"
"Ai biết chỗ vũng nước đó có cái đinh đâu, có lốp xe này căng quá, nổ là nổ!"
"Nếu cô còn dám đạp chân ga nữa, tôi liều chết với cô!"
"Thôi được rồi, lần sau cẩn thận hơn."
Chuyển chủ đề, tôi huých khuỷu tay vào Thu Kỳ: "Tôi vẫn còn thắc mắc, cô có thể để người trong công ty đi khảo sát, sao lại phải tự mình đi, cuộc sống ở vùng núi nghèo khó thật là không dễ dàng, cô chịu đựng được không?"
Thu Kỳ rút ví và lấy ra một bức ảnh gấp gần như không còn hình dạng và đưa cho tôi: "Tại sao tôi không thể chịu đựng được? Cũng đâu phải chưa từng trải qua mùng trời chiếu đất đâu. Đây, cô nhìn xem đi..."
Tôi hiếu kỳ cầm lấy tấm ảnh xem rồi hỏi: "Trường học?"
Thu Kỳ gật đầu và nhìn chằm chằm vào bức ảnh, tôi không rõ cô ấy làm gì ở đó, nhưng trong mắt cô ấy có một tia dịu dàng, có lẽ cô ấy nhớ lại quá khứ, và chậm rãi trả lời tôi: "À, đó là trường tiểu học Hy Vọng, các dự án xây dựng của công ty chỉ là thứ yếu, đây là nơi cá nhân tôi muốn đến."
Tôi trả bức ảnh cho cô ấy và nói đùa: "Không tệ, cô rất có tâm làm từ thiện, quyên góp mấy triệu là được rồi, sao lại chạy đến vùng sâu vùng xa làm gì?"
"Cô ấy từng nói với tôi, một mình vui thì cũng không gọi là vui, giàu có, có tiền ăn chơi cũng chỉ vui nhất thời, làm việc công ích thì mới chân chính vui vẻ. Lúc đó tôi cũng không hiểu tại sao phải suốt ngày mệt mỏi chuyện làm từ thiện, nhưng khi cô ấy đi rồi tôi mới hiểu được, cô ấy dùng tiền để làm việc tốt cho đời, mặc dù sẽ không còn ai nhớ đến cô ấy, nhưng mà có lẽ cô ấy đã sống không hề vô nghĩa."
Tôi vỗ vai Thu Kỳ, tôi thực sự không thể tưởng tượng được người phụ nữ mà cô ấy yêu là người như thế nào, theo miêu tả của cô ấy, cô ấy nhất định là một người rất dịu dàng. Ít nhất thì tôi và Phoebe chưa thực sự nghĩ đến việc làm từ thiện gì cả, điều này thực sự đáng để học hỏi.
"Lốp xe không thể vá được, bên trong đều bị nghiền nát rồi. Phải thay lốp mới. Nếu đi tuyến Tứ Xuyên-Tây Tạng, phải đổi loại dày hơn. Và tốt hơn là nên kiếm một lốp dự phòng, nếu không chạy chưa tới mấy km lại gặp nạn, đường phía trước rất xấu!"
Ông chủ sửa xe nói tiếng địa phương, Thu Kỳ và tôi sửng sốt một lúc, cuối cùng Thu Kỳ dùng tiếng địa phương trả giá với ông chủ, trả hơn nửa ngày, thế là tiết kiệm không ít tiền, thay mới luôn cả bốn cái bánh xe. Tôi thật sự ngưỡng mộ cô ấy dùng nước miếng tiết kiệm không ít tiền, nhìn như dân anh chị trong giang hồ, da mặt còn dày hơn cả lốp xe.
Bởi vì thay lốp xe mất rất nhiều thời gian, hơn nữa lái xe vào ban đêm còn đáng sợ hơn, Thu Kỳ khui một lon Red Bull uống, sau đó cô ấy đưa tay kéo ống tay áo của tôi: "Nếu buồn ngủ thì cứ nhắm mắt một lúc."
"Không được, tôi phải nói chuyện với cô, nếu không cô lại ngủ gật khi lái xe, không chừng xảy ra chuyện lớn."
"Cô còn rất tâm lý nha."
Giọng điệu mềm mại của Thu Kỳ tràn đầy sự ấm áp, tôi miễn cưỡng tiếp nhận lời khen ngợi của cô ấy, thay đổi tư thế thoải mái và lặng lẽ nhìn khuôn mặt nghiêng của cô ấy như vậy, tôi phải thở dài, người phụ nữ này thật đẹp, rõ ràng là cô ấy có khuôn mặt quyến rũ, nhưng sống một cuộc sống khó khăn hơn một gã thô lỗ, không phải một đoạn tình cảm cuối cùng đã có ảnh hưởng bao nhiêu đến cuộc sống của cô ấy, ngoại trừ cô ấy.
"Đừng nhìn tôi như vậy, rất khó chịu."
Thu Kỳ xấu hổ nói, tôi nhỏ giọng hỏi: "Tại sao cô không bắt đầu một mối quan hệ mới để vơi bớt nỗi đau."
Tôi còn tưởng rằng Thu Kỳ sẽ ngẩn ngơ, nhưng cô ấy lại mỉm cười nhìn tôi: