Có vẻ tôi và Thu Kỳ không thích hợp cho việc lái xe suốt đêm, dù sao chúng tôi cũng là phái yếu, làm sao có thể chịu nổi việc lắc lư cả ngày đêm trên xe ~ Cho nên, tôi ngủ một giấc đến không biết trời trăng mây gió gì, đến lúc tỉnh dậy, trong phòng yên tĩnh có chút đáng sợ, tôi đá chăn ra, không khí lạnh ập đến khiến tôi rùng mình, tôi lấy tay xoa mặt vài cái cho tỉnh hẳn, tôi khẽ gọi: "Thu Vô Danh... Thu Vô Danh...."
Nhìn quanh phòng không thấy Thu Kỳ đâu cả, tôi cầm hộp thuốc lá đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra với tiếng xèo xèo dễ chịu, tạm thời không thích ứng với ánh sáng bên ngoài, tôi híp mắt lại để làm dịu đi đôi mắt, cũng không biết nhóc con này đi đâu rồi, tôi cầm điện thoại lên, chẳng hề có một tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ, nhìn xem thời gian, má ơi! Hơn 2 giờ chiều rồi, xem ra giấc ngủ này là đủ rồi.
Một tiếng bíp vang lên, cửa được mở ra, trong tay còn xách hộp đồ ăn đóng gói, mang theo khí lạnh bên ngoài vào, "Ô kìa, con ỉn chết tiệt, dậy rồi à?"
Tôi dập tàn thuốc, bâng quơ hỏi: "Cô đi đâu vậy?"
"Cô có biết cô ngủ say thế nào không hả? Kêu gọi thế nào cũng không dậy! Tôi còn tưởng đâu cô chết rồi...."
"Này! Có thể nào nói lời hay ý đẹp được không?"
"Ờ, cho cô hộp cơm chiên nóng hổi, ăn ngon lắm đó!"
Khuôn mặt tươi cười của Thu Kỳ khá dễ thương, cô ấy một tay đưa cơm một tay đưa ra làm dáng vẻ xin tiền bo, tôi lấy trong ví ra một tấm thẻ đưa cho cô ấy: "Trong đó là tiền tiêu vặt tôi dành dụm suốt mấy năm nay, cũng không thể ăn chờ ăn trực chỗ cô suốt được, không cần nghĩ nhiều, số tiền trong đó cũng không nhiều lắm."
Thu Kỳ chán ghét hất tay tôi ra: "Chậc chậc chậc chậc, tôi có thiếu thứ gì không?"
"Cũng không thể bắt cô trả suốt được."
"Thôi đi, coi như là có duyên với nhau, chút ân huệ nhỏ này, để đổi lấy sự cảm động của cô...."
"Tôi đi tắm đây, xong rồi mới ăn."
"Mau lên, cơm chiên ăn ngon như vậy, để lâu sẽ mất ngon!"
Tôi bước vào phòng tắm, để vòi hoa sen làm ướt tóc, giơ tay lên vuốt mặt, mệt mỏi nhắm mắt lại, tại sao ngủ một giấc lâu như vậy vẫn cảm thấy mệt chứ? Lúc này, Thu Kỳ cách một cánh cửa gõ cửa nói: "Điện thoại của tôi hết bị tự tắt máy rồi, tôi đang vội kiểm tra tình hình giao thông, dùng điện thoại của cô được chứ?"
"À! Mật khẩu là 1010, cô dùng đi ~ mà đợi đã, cô định hôm nay sẽ tiếp tục hành trình sao?"
"Bớt nói nhảm đi! Hôm nay nhất định phải rời đi, chứ không sao tôi lại cần kiểm tra tình hình giao thông chứ?"
".... Thật phục cô! Vồ vập như vội đi đầu thai vậy!"
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo sạch sẽ, tôi nóng lòng muốn mở hộp cơm vẫn còn bốc khói, Thu Kỳ ném điện thoại đi và nhìn tôi đầy mong đợi, tôi múc một miếng cơm chiên và chậm rãi ăn.
"Thế nào, thế nào? Ăn ngon chứ!"
"Ừ! Cũng ngon đó!"
"Tôi nói rồi mà! Tôi ăn tận hai phần lận đó...."
"Khụ khụ khụ khụ..."
Tôi bị lời nói của Thu Kỳ trêu chọc đến mức ho khan, Thu Kỳ vội vàng đưa nước khoáng: "Ăn cơm thôi mà cũng sặc, cô nói xem...."
"Khụ... cô... khụ.. khụ khụ... như quỷ chết đói... khụ..."
"Được rồi, được rồi, bị sặc còn muốn nói!"
Thu Kỳ vỗ vỗ lưng tôi, mặt thì cười tươi như hoa, tôi liếc mắt: "Khụ...khụ... khụ... Cô ăn nhiều như thế, không sợ bội thực chết à!"
————————————————————————————————————————
"Chị rất muốn ăn đồ em nấu~ mấy món ăn bên này nuốt không trôi...."
"Vậy đành phải để vợ chịu ấm ức rồi, chắc chắn sẽ gầy thêm nữa. Ừ... Vậy chị muốn ăn gì đây? Khi nào chị về, em sẽ nấu hết mấy cái đó cho chị ăn...."
"Cái gì cũng được, miễn là em nấu~"
Tôi đang ngồi trong phòng làm việc, ngăn tủ chất đầy ảnh chụp, tôi dựa vào ghế xoay, một tay cầm điện thoại di động, giọng điệu của Phoebe khiến tôi yên lòng, mấy ngày nay tâm trạng cô ấy đặc biệt tốt, cho nên chúng tôi nói chuyện với nhau khá thoải mái, cô ấy nói chuyện mang theo chút làm nũng, tôi quay đầu đóng ngăn tủ lại.
"Em có muốn nghe tin tốt không?"
"Tin gì tốt?"
"Em đoán thử xem~"
"Vợ yêu của em sắp về rồi à~"
"Đột nhiên, không muốn nói cho em biết nữa~"
"A!!! Tốt thế nào?"
"Nói chung chỉ là một bất ngờ nho nhỏ~"
"Vợ ơi, em nhớ vợ lắm, mau về với em đi!"
"Ngoan ngoãn chờ chị về.... Đến lúc đó, bổn cung sẽ thị tẩm ngươi~"
Hiếm khi nào, Phoebe nói lời hóm hỉnh như vậy, tôi vui tươi cười: "Điện hạ, thần thiếp sẽ chiếu cố ngài thật tốt~"
"Chậc chậc, mới thế mà đã vui rồi sao~ Mau hôn bổn cung một cái đi, bổn cung phải cúp máy rồi~"
Có phải người phụ nữ này, dạo gần đây xem phim cổ trang cung đấu gì đó không? Bị nhiễm rất nặng! Cái này làm tôi có chút dở khóc dở cười, tôi không còn cách nào khác đành cúi sát vào điện thoại: "Hôn! Moaz!"
Và thế là, tôi đều đặn nhận được ảnh của Quan Thư Quân