[Bhtt] Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bảo Của Tôi P2

Chương 33


trước sau


Được một cô gái tỏ tình là chuyện rất bình thường, dù sao đối với một người thiên về nghệ thuật, sự cởi mở nào có điểm mấu chốt? Ít nhất, điểm mấu chốt của tôi là khá thấp! Nhưng đến đây lại nảy sinh vấn đề, được một cô gái trẻ đẹp giàu có theo đuổi, lại bị cưỡng hôn, tôi không biết mình lợi hại ở chỗ nào? Người tốt hơn tôi còn cả đống, Tần Quân nhất định là bị mù, nhưng sau khi tôi vội vàng rời đi vào ngày hôm đó, cô ấy đã không còn tìm tôi nữa.

Người phụ nữ như cô ấy, chắc hẳn đã quen được người khác ngưỡng mộ, cuối cùng lại muốn theo đuổi một người, ai ngờ lại hù dọa tôi chạy mất, nếu cái này rơi vào người nào chắc chắn sẽ có chút tổn thương! Cô ấy không chủ động tìm tôi, còn vờ chơi trò xa cách, nhưng mà, tôi mỗi ngày đều mở danh bạ ra nhìn chằm chằm vào số của cô ấy, chỉ là tôi không đủ can đảm để gọi điện thoại.

Trạng thái này kéo dài rất lâu, cô ấy đã trả cho tôi rất nhiều tiền, hoàn toàn vượt quá mong đợi của tôi, mùa thu đến rồi, chắc cô ấy cũng không có hứng thú theo đuổi tôi, nào có ai nói theo đuổi người ta, rồi chẳng có động tĩnh gì hết?

Nhưng mà, tôi từ đầu đến cuối đều đánh giá sai Tần Quân, cô ấy là con cáo già sớm thành hồ ly, cô ấy không có buông tha, đối với tình cảm này cô ấy đang chờ, nói là không quấy rầy tôi không có nghĩa là không chờ đợi, cô ấy tính hết cả rồi, chờ tôi chủ động tìm cô ấy, người mất kiểm soát sẽ là tôi, cho nên đúng như cô ấy dự đoán, sau khi nhận được khoản tiền còn lại, tôi lại chủ động liên hệ cô ấy.

Sau khi nghe điện thoại, cô ấy cười nói: "Hoà Hảo Y Phục Đức, rốt cuộc cũng nhớ đến tôi rồi à?"

Thật không biết xấu hổ! Không thể ngờ người phụ nữ này da mặt dày đến vậy, "Ha ha, Vương Vọng Kim, hoá ra cô cũng là người giả dối không thành thật!"

"Nói đi, sao tự nhiên tìm tôi vậy?"

"Mời cô ăn cơm."

"Ồ? Còn có chuyện tốt rơi trúng người tôi vậy sao?"


"Nhờ có cô chiếu cố, tôi đã nhận được một phần thưởng hậu hĩnh rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, phải biết ơn đền áp cho sếp chứ...."

"Tôi nhớ rõ tiền công của em hẳn là đã sớm thanh toán xong, cho nên cái tạ ơn của em đến hơi muộn."

Hừ, Tần Quân so với tôi còn kiêu ngạo hơn, ngữ khí có thể làm tôi hộc máu, tôi mệt tim dứt khoát hỏi một câu: "Có ăn hay không?"

"Ăn! Đương nhiên là ăn rồi, còn phải ăn ngon, nơi sang chảnh."

"Này! Dù cô có giàu cỡ nào, tôi cũng là vô sản. Đối với một người giàu có như cô, cô có thể phá sản tôi chỉ bằng một ngụm nước. Đến lúc đó tôi không sống nổi!"

Chắc cô ấy thấy buồn cười vì sự keo kiệt của tôi, bên tai vang lên một tràng cười, cuối cùng cố nén cười hỏi: "Ha... thời gian, địa điểm, tôi sẽ đến đúng giờ hẹn."

Tôi do dự một lúc, và thì thầm: "Bây giờ... nhà của tôi..."

Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh bấm máy của cô, rất nhanh liền nghe thấy cô đang thu xếp: "Hủy bỏ mọi sắp xếp của ngày hôm nay, tôi có việc riêng quan trọng cần giải quyết."

Ngay lập tức, cô ấy trả lời với tôi: "Cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đến ngay. Chờ, đừng cúp máy, nói chuyện với tôi."

"Địa chỉ đã được nhắn tin cho cô."

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng giày cao gót giòn trên sàn đá hoa, tần số đó phản bội sự thiếu kiên nhẫn của cô ấy, tôi buồn cười tắt bếp ga, quay trở lại thư phòng, nhìn chằm chằm Chiêu Tài đang ngủ. Sau đó là tiếng cửa thang máy mở ra, tiếp theo là tiếng xe khởi động, sau đó là tiếng gió rít bên ngoài cửa kính xe, cảm động nhất chính là cô nhẹ giọng nói: "Chiêu Tài gần đây thế nào?"

Tôi mỉm cười nhìn chằm chằm vào Chiêu Tài đang co ro và trả lời: "Ăn ngủ cả ngày, cơ thể khỏe mạnh."

"Vậy khá tốt. Khi nào rảnh thì mua một cái tổ thật đẹp cho nó."

"Được~"

Đột nhiên, giọng nói của cô ấy không còn vang trong điện thoại nữa, chúng tôi im lặng một lúc trước khi cô ấy hỏi: "Em có điều gì khác muốn nói với tôi không?"

Tôi cúi đầu nhéo nhéo ngón tay suy nghĩ, cuối cùng đáp: "Tần Quân, cô mù sao? Tôi có cái gì tốt mà cô thích tôi? Mỗi ngày ăn cơm tôi đều cảm thấy, cơm hộp cô mang đến là ngon nhất . Tôi không biết mua ở đâu, chắc là đắt lắm! Vài ngày trước, Chiêu Tài lẻn vào phòng vẽ của tôi và làm đổ khay sơn, tôi đã vẽ gần một tuần rồi, bản thảo không dễ vẽ. Thế là đi toi. Thật lãng phí vô ích! Có lẽ tôi thực sự nhớ chị, chúng ta có thể thử xem. Ngôi nhà được trang trí cũng đã lâu, cô có thể chuyển đến. Hẳn là gần đây cô bận lắm...."

Loại trò chơi chữ này cũng là nhất thời nghĩ ra, không ngờ Tần Quân lái xe lại không bỏ qua bất kỳ thông tin nào, không đợi tôi nói tiếp, Tần Quân đã cướp lời: "Được, em nói thử thì thử, đừng chơi xấu nha! Hôm nay, chúng ta mang Chiêu Tài về nhà mới đi, từ giờ trở đi nơi đó là địa bàn của em, cho nên em muốn làm sao thì làm.... Ngoan, đợi chút, tôi đến ngay."

"Lái xe an toàn..."


  "Được, nghe em hết~"

.........

Đêm giao thừa năm 2012, tuyết rơi ngoài cửa sổ mang đến thành phố lãng mạn đến cực điểm, bận rộn trong phòng bếp, Tần Quân thở dài giễu cợt nói: "Em rửa tay nấu canh, chị đi làm kiếm cơm cho gia đình, cái sự cân bằng này thật thoải mái."

Tôi áy náy phản đối: "Ai nói như vậy, kiếm tiền em cũng kiếm được! Thế mà chị lại bắt em nấu cơm cho chị! Còn không biết mà nói cân bằng...."

"Kiếm tiền à... thôi đi, em vui vẻ đắm chìm trong biển nghệ thuật là đủ cảm ơn ông trời rồi... Tiểu Kỳ! Khi nào ăn được? Chương trình giao thừa sắp bắt đầu rồi!"

Tôi cầm muỗng chỉ vào cô ấy: "Chị lại giục nữa! Là em cho ăn mì tôm nhé!"

Tần Quân buông Chiêu

Tài xuống, chui vào phòng bếp, làm nũng ôm tôi: "Chị ăn em được không?"

"Nếu chị có thể ăn hết trong một ngụm, thì lại đây thử đi!"

"Vậy chị thử nha!"

Vừa nói xong cô ấy vùi đầu vào cổ tôi cắn một miếng nhỏ, tôi đẩy nàng ra: "Ôi! Ngứa quá!"

"Này, được rồi, chị có có thứ hay cho em, đến thư phòng đi."

Tôi không biết sắp được nhận bất ngờ gì nữa, đành cười nắm tay cô ấy: "Sao vậy, bí ẩn thế!"

"Đi nhanh nào~"

Vừa mới tay trong tay đi vào phòng khách, chuông cửa vang lên, chúng tôi nhìn nhau một hồi, ở chung hai năm qua, bạn bè của nhau cũng không gặp mấy lần, cô ấy cũng chưa bao giờ nhắc tới gia đình, mấy bạn bè tốt của cô ấy đều ở nước ngoài, còn tôi mấy ngày nữa sẽ mang cô ấy về nhà, dù biết giông bão sẽ kéo đến nhưng đành chịu chết thôi.

Tần Quân đi tới  cửa nhà, không hỏi mà mở cửa, Hà Mộc vẫn là bộ dáng bụi bặm, nhưng trên mặt lại để râu, thoạt nhìn rất phong độ. Giống như lần đầu gặp mặt, mang theo một chiếc ba lô du lịch cũ nát, hình ảnh này rất giống với một du khách xách ba lô đi khắp thế gian, tìm kiếm một chiếc ghế sô pha có thể chui vào.

"Đã lâu không gặp."

Sau khi Hà Mộc lịch sự chào hỏi, anh ấy đưa mắt nhìn tôi, như Tần Quân đã nói, anh ấy rất thông minh, nhìn thoáng qua anh ấy có thể nhận ra rằng sự ấm áp và hạnh phúc trong căn phòng này đã thay đổi, không còn chỗ cho anh ấy. Mặc dù tất cả chúng tôi đều nhiệt tình chào hỏi, mời anh ấy vào ngồi, nhưng anh ấy cũng không có ý vào cửa mà chỉ chỉ vào căn nhà dành cho khách: "Qua bên kia nói chuyện?"


Tần Quân xoay người nói: "Tiểu Kỳ, chuẩn bị trà nóng cho vị khách đầu tiên của chúng ta."

Tình mới và tình cũ sẽ khó tránh khỏi khó xử, nhưng câu nói này rất thú vị, nó khiến Hà Mộc hiểu ra mối quan hệ của chúng tôi, khiến tôi cảm thấy thoải mái và giữ cho bầu không khí không trở nên kỳ lạ. Tôi chuẩn bị trà nóng và một ít bánh ngọt, khi tôi mang qua căn hộ của khách, Tần Quân và Hà Mộc đang nói chuyện công ty, tôi không tiện xen vào, vì vậy tôi liền chuẩn bị rời đi.

Tần Quân vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh cô ấy: "Tiểu Kỳ, lại đây ngồi đi."

Hà Mộc là một người đã nhìn thấy sóng to gió lớn, vì vậy sự tồn tại của tôi không thể xâm phạm, anh ấy nhìn tôi và cuối cùng thở dài một cách đùa cợt: "Thời buổi ngày nay, một người phụ nữ xinh đẹp sẽ yêu một người phụ nữ xinh đẹp khác, làm ơn đi, hãy cho những kẻ thô lỗ này một con đường sống đi chứ! Chào Thu Kỳ, tôi là Hà Mộc."

Tôi đã tưởng tượng vô số lần, sẽ dùng phương thức gì để chính thức gặp mặt Hà Mộc, nghĩ đâu thanh kiếm sắp được rút ra, nhưng điều tôi không ngờ tới là EQ của anh ấy không thấp hơn Tần Quân, lời nói của anh ấy cũng rất hài hước. Hà Mộc lấy trong ba lô ra một món quà lưu niệm, đặt lên bàn cà phê: "Mấy ngày trước, tôi đi du ngoạn bốn ngày ba đêm, đi chơi cả Tam Hiệp, nghe nói là đập Tam Hiệp rất đẹp. Thật ngoạn mục khi cánh cổng được mở ra, những viên đá cuội tôi nhặt được từ sông Trường Giang, coi như làm quà."

Tần Quân tuyệt đối không có hứng thú với những thứ như vậy: "Cõng cả túi đá không mệt sao? Anh cũng hay ho thật!"

Tôi cầm một viên đá Trường Giang lên xem đi xem lại, rất thích, nếu có nhiều thì có thể làm đồ thủ công, Hà Mộc chắc cũng đoán được suy nghĩ của tôi nên lấy ra thêm một ít: " Tiểu Kỳ nhất định sẽ thích."

"Đúng vậy!"

Hà Mộc lại cười nói: "Thật đúng là một cô gái dễ thỏa mãn, cũng coi như là chuyện tốt."

"Hai người từ từ nói chuyện, tôi đi chuẩn bị bữa tối. Anh Hà nhất định phải ăn bữa cơm tất niên này, như vậy mới coi như xong."

"Thật khó để từ chối lòng tốt."

Bữa tối giao thừa năm nay vui hơn tôi tưởng tượng, có thêm Hà Mộc, trong nhà náo nhiệt hơn rất nhiều, ăn tối xong, anh ấy lái xe đưa hai chúng tôi đi đốt pháo, khi pháo hoa nở rộ vang rền , Hà Mộc đứng phía sau tôi thì thầm: "Cô ấy ở bên em. Đối với tôi mà nói, đây là một kết thúc tốt đẹp. Thu Kỳ, cảm ơn em."

Lúc đó, tôi mới biết rằng Hà Mộc không hề ích kỷ như Tần Quân nói, ngược lại, chỉ trong vài câu nói ấy vẫn còn đọng lại một tia yêu thương, rất nhỏ nhưng không thể tan biến.

Buổi tối, Tần Quân ôm tôi nói, Hà Mộc khi biết quan hệ của chúng tôi không hề tức giận, thậm chí còn tràn đầy tò mò cùng kích động, anh ấy hy vọng tôi và Tần Quân ở bên nhau, người này rất đơn thuần, không biết làm sao có thể chống đỡ đám sói già trên thương trường, nếu như tôi ở cạnh cô ấy, anh ấy sẽ rất yên tâm, thậm chí còn không có cảm giác bài xích.

Vậy mà còn thích mối quan hệ của chúng tôi, tôi nghĩ, ông chú này thật hài hước, trong lòng chắc chắn có một ngôi nhà hạnh phúc ở trong đó!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện