[Bhtt] Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bảo Của Tôi P2

Chương 39


trước sau


"Em quấn chị thành con gà mái nhỏ rồi!"

Tần Quân khẽ nhíu mày, vô cùng oán giận nói, thân thể gầy yếu của cô ấy khiến cho tôi đau lòng, trên đảo gió rất lớn, cần phải ra bờ biển mới có thể ngắm mặt trời mọc đẹp nhất, tôi sợ cô ấy bị cảm lạnh, cho nên cho cô ấy mặc quần áo thật dày. Chúng tôi rời khách sạn từ sớm, dựa theo hướng người dân địa phương chỉ để tìm vị trí ngắm cảnh tốt nhất, chúng tôi ngồi trên tảng đá, Tần Quân nghiêng đầu dựa vào vai tôi, tôi luồn tay vào trong ống tay áo, hỏi cô ấy có lạnh không? Cô ấy mỉm cười và liên tục lắc đầu.

Khi mặt trời mang theo tia sáng hy vọng hướng lên trên, Tần Quân chỉ vào mặt trời, ngây thơ nói: "Có giống trứng đỏ lòng đào em làm không, trông thật lớn!"

"Chị muốn ăn điểm tâm em làm sao? Vậy em đi mượn bếp làm cho chị nha!"

"Chỉ có em mới thích động tay động chân như thế! Em nói xem, mặt trời mọc rồi lặng, không biết mệt sao?"

"Đồ ngốc, thứ quay quanh nó chính là trái đất, sao chị không hỏi xem trái đất có mệt không?"

Chúng tôi nắm tay nhau trò chuyện rôm rả, tiếng sóng vỗ vào bờ át đi tiếng cười của chúng tôi. Tất cả những gì tôi muốn để lại cho cô ấy là nụ cười và hạnh phúc trong suốt phần đời còn lại, tôi đề nghị vẽ một bức tranh, cô ấy ngay lập tức tạo dáng khiến tôi muốn bật cười. Trên mỏm đá sát biển, ánh nắng ban mai phản chiếu trên khuôn mặt cô ấy, hòa quyện với biển trời, nụ cười ấm áp nơi khóe miệng cô ấy, khiến tôi không thể nào quên được, cô ấy để lại trong tranh của tôi, là giây phút cô ấy hạnh phúc nhất, mà trái tim tôi lại đang rỉ máu.

Ghi lại cảnh mặt trời mọc đẹp nhất, Tần Quân lấy bút đánh dấu vào lịch trình du lịch. Rời đảo, chúng tôi đi một mạch về hướng Tây đến Mông Cổ. Tôi cố gắng không để cô ấy cảm nhận được sự gian khổ của cuộc hành trình. Tinh thần của cô ấy tốt hơn tôi tưởng. Mỗi lần đến một thành phố, việc đầu tiên tôi làm là đến đưa cô ấy đến bệnh viện tái khám, trong ba lô của tôi đã có thêm mấy hồ sơ bệnh án, mấy lọ thuốc trống rỗng, dựa vào tình trạng thể chất của cô ấy, chúng tôi sẽ ở lại một thành phố một khoảng thời gian.

Đồng cỏ ở Mông Cổ khiến chúng tôi nán lại. Cô ấy thích cưỡi ngựa. Cô ấy nói rằng cô ấy đã xem "Hoàn Châu Các Cách". Nhìn thấy Nhĩ Khang và Tử Vi cưỡi ngựa mang theo tình yêu của họ, cô ấy nói cô ấy đã từng mơ sẽ có ngày có thể được tung sức bay nhảy trên đồng cỏ xanh, hôm nay, cuối cùng cô ấy cũng được toại nguyện. Cho nên, dáng vẻ ngồi trên ngựa tiêu sái của cô ấy, đã nằm ở trong bức tranh của tôi.


Trong nháy mắt, mùa xuân năm 2016 sắp qua đi, thời tiết ở Mông Cổ quá lạnh, cho nên tôi quyết định tiếp tục đi về phía tây, mùa đông qua đi, tình trạng sức khoẻ của Tần Quân bắt đầu sa sút, cho dù uống thuốc đúng giờ không soát bữa nào, thì vết bầm tím vẫn bắt đầu xuất hiện, triệu chứng chảy máu liên tục cũng xuất hiện thường xuyên. Mỗi khi như vậy, tôi chỉ biết ôm cô ấy cầm máu mà không tìm được cách nào tốt hơn, đây là nỗi tuyệt vọng kinh niên hành hạ tinh thần tôi.

Nếu như thế giới này thật sự có thể đơn thuần mạng đổi lấy mạng, có thể nào để bệnh của cô ấy cho tôi gánh chịu được không, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn người yêu dần dần rời xa thế giới của mình, cảm giác tuyệt vọng lẫn bất lực càng tăng, mỗi ngày khi tôi tỉnh giấc, việc đầu tiên tôi làm chính là đặt tay lên ngực cô ấy, để tôi cảm nhận được nhịp đập cùng với hơi ấm, lúc đó Tần Quân bất lực an ủi tôi: "Có chị ở đây."

Nghe thấy giọng nói của cô ấy, trái tim thao thức cả đêm của tôi sẽ tạm thời nhẹ nhõm. Chúng tôi tạm thời quyết định làm một chuyến đến Đôn Hoàng, từ đồng cỏ đến sa mạc, từ xanh mướt đến vàng óng, cô ấy nói thế giới thật tuyệt vời, cô ấy hối hận vì đã dành quá nhiều thời gian ở thành phố bê tông cốt thép, dáng vẻ oán trách của cô ấy như một đứa trẻ bị cướp mất cây kẹo mút, vô cùng ấm ức.

Chúng tôi đến hang động Mạc Cao chiêm ngưỡng bức bích họa trên tường trong hang vẽ tiên nữ và dàn nhạc. Khi tôi bắt chước bức tranh bích hoạ, cố ý vẽ Tần Quân giống như những tiên nữ trong bức tranh đó. Cô ấy lật xem tập tranh chê cười tôi não sạn. Tiếp tục đi về phía tây, giống như đi trên Con đường Tơ lụa, chúng tôi đã đến điểm cuối của hành trình dài này - Tân Cương.

Chúng tôi đi đến Thổ Lộ Phồn đi tìm Hỏa Diệm Sơn trong Tây Du Ký, nhưng mà chúng tôi không gặp được công chúa Thiết Phiến và Ngưu Ma Vương trong truyền thuyết. Nghe nói phong cảnh ở phía nam Tân Cương rất đẹp, nhưng vì lý do an toàn, tôi quyết định để thay đổi hành trình đến phía bắc Tân Cương.

Tần Quân mặc trang phục của dân tộc Duy Ngô Nhĩ, thắt bím tóc, bắt chước các bước nhảy của một cô gái Tân Cương, nghiêng người hỏi tôi có đẹp không, tôi mở miệng hát cho đúng bối cảnh: "Ngước nhìn lên trên đỉnh đầu của chị.... A, cái này không đúng."

"Hahahahaha! Thật là một hình ảnh đáng sợ!"

Cô ấy nhào vào lồng ngực tôi, thế rồi chúng tôi cứ thế cùng nhau cười lớn. Tìm kiếm phong cảnh dọc đường, chúng tôi vừa đi vừa nghỉ, vừa ca hát vừa cười đùa, nhìn thấy tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới, ăn quả chà là và nho khô, cầm xiên thịt cừu và hét lên vạn tuế! Cuối cùng, từ nam chí bắc, chúng tôi đến sâu trong thung lũng ở Kanas, nơi những người Duy Ngô Nhĩ nhiệt tình mở một khách sạn kỳ lạ, do đang vào mùa nên không có nhiều khách du lịch cho nên rất yên tĩnh.

Tần Quân nói, dừng lại ở đây thôi, nếu đi nữa sẽ đi ra ngoài biên giới mất, cô ấy không muốn tôi vất vả nữa, tôi biết cô ấy cũng đã mệt. Cho dù tôi đã cố gắng hết sức làm cô ấy vui vẻ, nhưng mà tôi quá nhỏ bé trước bệnh tật.

Chúng tôi ở trong khách sạn ở Kanas gần một tháng, sức khỏe của cô ấy ngày càng xấu đi và chúng tôi đã hết thuốc uống, tôi nghĩ đã đến lúc đưa cô ấy về nhà, nhưng cô ấy cố chấp từ chối yêu cầu của tôi.

"Chỗ này rất đẹp, chị không muốn quay về thành phố xô bồ. Đều do em hết đó, em khiến tôi mê du lịch rồi!"

Ngày hôm đó, trong thung lũng có một cơn mưa nhẹ, một làn sương mờ ảo kéo dài trên đỉnh núi. Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, Tần Quân kích động kéo tôi, tâm trạng cô ấy vô cùng tốt, trông không giống như một người bệnh nặng, nhất quyết đòi đi leo núi, tôi biết cơ thể cô ấy hiện tại không thể làm việc tốn sức, nhưng mà cô ấy nũng nịu, thế là sự kiên trì của tôi đã đi đâu mất rồi.

"Tiểu Kỳ, chị muốn đi lên núi, Vịnh Mặt Trăng sẽ rất đẹp, vẫn còn thương nhớ nó, còn muốn đi ngắm lần nữa, sẵn tiện nhìn xem có yêu tinh hay không!"

"Chị chính là yêu tinh đó, còn cần đi tìm nữa sao? Nghỉ ngơi không phải tốt hơn sao, sao lại muốn vất vả đi lại vậy?"

Chúng tôi ngồi vào bàn, trước mặt là một mẻ bánh bao mới hấp xong, cô ấy bĩu môi tức giận, tôi xoa đầu cô ấy: "Chị ngày càng giống trẻ con rồi đó!"

Cô ấy tiến lại gần, hôn lên má tôi, phát ra những tiếng moaz moaz rồi rít lên: "Trẻ con rất đáng yêu, với lại đều cho em hết đó~ hơn nữa, đều tại em hết đó!"


"Được rồi, đều do em hết! Mau ăn đi, ăn xong em dẫn chị leo núi!"

"Được nha~"

Chúng tôi từ từ leo lên theo bậc thang đá trên núi, tôi sợ cô ấy sẽ kiệt sức, đặc biệt tìm thấy một thanh gỗ làm gậy chống, khi chúng tôi leo lên đỉnh, chúng tôi có thể nhìn thấy Vịnh Mặt Trăng đáng tự hào nhất ở hồ Kanas, có suối uốn cong, thật là nên thơ nên ca.

Cô ấy thở dốc, tìm một

gốc cây, rồi ngồi xuống, tôi muốn lại gần, nhưng cô ấy xua tay từ chối, yếu ớt yêu cầu: "Ở đây đẹp quá, Tiểu Kỳ... vẽ cho chị một bức tranh khác đi... Phải cực kỳ đẹp đó... Nếu em vẽ không đẹp, chị sẽ giận em đó.... Tiểu Kỳ... chị rất yêu em."

Cô ấy tựa vào gốc cây nhắm mắt đánh một giấc, hai tay đan xen lại đặt trước người, tựa hồ đã ngủ say. Tôi ôm cuốn sổ vẽ, mỗi một đừng nét đều tràn ngập yêu thương, tôi cười nói: "Còn nói là muốn đến tìm yêu tinh, bây giờ trông chị giống như Hoa Tiên Tử sống trong sơn cốc a~"

Nói xong, hồi lâu cũng không thấy nàng đáp lại, tôi sửng sốt một lúc, nhưng cây bút cầm trong tay vẫn không ngừng nét vẽ, chỉ là những giọt nước mắt đã phản bội nỗi đau của tôi, nhỏ xuống bức tranh và làm mờ đi những đường nét đẹp đẽ. Tay tôi rung mang theo giọng nghẹn ngào: "Vẽ xong bức này, chúng ta về nhà nha, Chiêu Tài chắc nhớ chúng ta lắm... Cầu xin chị hãy nói chuyện với em đi... Tần Quân, em yêu chị.... Em yêu chị...."

Đến phút cuối, khoé miệng cô ấy còn lưu giữ một nụ cười, tôi ôm cô ấy dựa vào gốc câu, ngẩng đầu lên để nước mắt không thể rơi xuống....

Tần Quân không lãng phí thời gian trong phòng bệnh tràn ngập mùi nước khử trùng tàn phá thân xác và linh hồn cô ấy, cô ấy dùng cách lặng lẽ kết thúc chuyến đi tuyệt vời này.

Sau khi xuống máy bay, Hà Mộc đứng trước mặt tôi, yên lặng nhìn chiếc bình trong tay tôi, cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Tần Quân, hoan nghênh về nhà."

...

Mất đi Tần Quân, Thu Kỳ là một cái xác không hồn, tôi nhốt mình trong nhà, còn mơ thấy bản thân đã chết, bởi vì chỉ có rượu mới khiến tôi gặp cô ấy trong mơ, cho đến một ngày, luật sư xuất hiện trước cửa với tất cả những gì Tần Quân để lại.

Không phải nói sẽ đến nông trại sao? Không phải đã nói sẽ kết hôn sao? Người phụ nữ ý chí sắt đá này, buông bỏ thế gian này, nói không cần tôi là không cần nữa, tôi ôm Chiêu Tài xem từng tài sản Tần Quân để lại cho tôi, phát hiện ra bức thư tay của Tần Quân để lại, một bức dài hai trang, đọc hết lần này đến lần khác, lần nào đọc đến đoạn cuối cũng khóc:

Thứ lỗi cho chị vì đã để em một mình trên thế giới này, không có cách nào có thể ở bên em đến hết cuộc đời. Chị bận rộn công việc, xem nhẹ cảm giác của em, ít ở cạnh em, đây là điều mà chị làm chưa tốt, nhưng mà chị từng thề với em, sẽ nuôi em, sẽ cho em những thứ tốt nhất, nếu lười biếng thì làm sao có thể thực hiện được lời ước đây?

Cho nên, cho dù bệnh tật có cướp đi thân xác chị, nhưng mà trái tim và linh hôn của chị vẫn mãi thuộc về em, chị lấy đi bóng tối mang lại ánh sáng cho em, mọi thứ của chị đều là của em. Hãy rời khỏi cơn ác mộng của chị đi, đừng đánh mất đi dũng khí yêu người khác, hãy để người khác thay chị yêu em.

Nếu cho chị một cơ hội khác, chị vẫn sẽ chọn đến trước mặt em vào ngày hôm đó, để em biết chị. Tần Quân không thể không có Thu Kỳ, chị yêu em.

...

Khi Hà Mộc xuất hiện lần nữa, anh ấy rất tức giận, chai rượu trong nhà vương vãi khắp sàn, anh ấy đá chai rượu đi và kéo cổ áo tôi lên, tôi mềm nhũn quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa cười trên mặt đất, anh ấy tát vào mặt tôi, tôi choáng váng, tôi bịt má và hét lên: "Sao anh lại đánh em!"


"Em nhìn lại em xem, người không ra người, quỷ không ra quỷ!"

"Để em lặng yên đi!"

"Nếu không phải Tần Quân nhờ cậy anh chăm sóc cho em, thì anh cần phải đến đây quan tâm kẻ ngu ngốc này à?"

Tôi mở to hai mắt nhìn anh ấy: "Anh nói lại xem!"

"Kẻ ngu ngốc!"

Tôi ngã nhào xuống đất khóc lóc thảm thiết, anh ấy tức giận đi đi lại lại, cuối cùng ngồi trên ghế sô pha tĩnh tâm một lúc mới nói hết mọi chuyện: "Thật ra, lần đó, anh và Tần Quân đi công tác một tháng, cũng đã biết chuyện cô ấy bị bệnh. Cô ấy van xin anh đừng nói với em chuyện này, nói em còn trẻ, đừng để em phải chịu đau đớn đến vậy."

Vừa dứt lời, tôi như một con chó điên lao về phía anh ấy, túm lấy cổ áo anh ấy, giơ nắm đấm lên nhưng lại khựng lại, một người đàn ông cao bảy thước đột nhiên khóc rống lên, anh ấy che mặt nghẹn ngào nói: "Có lẽ, Tần Quân chưa nói cho em ấy biết về gia đình của em ấy phải không? Lúc biết được bản thân bị bệnh cần phải cấy tuỷ, anh đi cùng cô ấy đến tìm người nhà cô ấy, người kia đồng ý đi cùng bọn anh đến bệnh viện kiểm tra, xét nghiệm tủy phù hợp, bọn anh như thấy được hy vọng.

Nhưng người đó đột nhiên từ chối cấy ghép tủy, bên kia đưa ra một điều kiện, đó chính là đem toàn bộ sự nghiệp cô ấy vất vả xây dựng chuyển cho họ. Tần Quân đã từ chối ngay yêu cầu này, anh nói với cô ấy, đối mặt với sự sống cái chết, có cái gì quan trọng hơn mạng sống chứ, nhưng mà sự cố chấp của cô ấy có mười con trâu cũng không thể kéo lại, cô ấy nói những thứ đó là cho vợ cô ấy, ai cũng đừng mơ động vào nó.

Rồi sau đó, xảy ra một loạt chuyện bị người ta cố ý chơi xấu, làm cho giá cổ phiếu công ty giảm mạnh. Thế là Tần Quân lại gắng sức mà làm khiến bệnh càng trở nên xấu hơn. Anh tìm người tra xét rất lâu, mới biết được người đứng sau cho những việc đó chính là người nhà của cô ấy."

Nói đến đây, Hà Mộc dùng đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào tôi: "Cô ấy vì muốn cho em một cuộc sống không phiền muộn, đến cả mạng sống cũng từ bỏ, vậy mà em cầm đống tài sản này, biến thành con rùa rụt đầu, uống rượu mua say, em không thấy có lỗi với cô ấy sao?"

Tôi lại ngã xuống đất, áp lực vô hình lập tức đè lên vai tôi, khiến tôi không thở nổi, Hà Mộc bình tĩnh lại, đứng dậy lạnh lùng nhìn xuống tôi: "Cho nên không phải tự nhiên mà cô ấy muốn kéo em đến công ty làm, anh cho em một ngày để tẩy sạch tâm trạng, sau đó hãy vì Tần Quân, mà phải làm nhiều chuyện, anh giúp em ổn định công ty, sau đó đi đánh chết cái kẻ khốn kiếp đã hại Tần Quân."

Trong tích tắc, Hà Mộc đóng sầm cửa và rời đi. Bi thương từ đó mà ra, hóa ra tôi mới là đứa ngốc bị giam cầm trong bóng tối, không, Tần Quân mới là đứa ngốc, vì tôi, đến cả mạng sống cô ấy cũng không cần sao?

Tôi cuộn người lại, ôm chặt lấy mình: "Rốt cuộc, em có chỗ nào tốt chứ? Chị nhất định là kẻ mù! Đồ ngốc!"

Tôi ôm Chiêu Tài, nhìn những tờ giấy đầy giá trị kia, đột nhiên cười, Vui thì phải cười, không vui cũng phải cười, Hà Mộc không có nói rõ người nhà Tần Quân là ai, nhưng mà chúng tôi đều ngầm hiểu, cần phải báo thù.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện