"Em quấn chị thành con gà mái nhỏ rồi!"
Tần Quân khẽ nhíu mày, vô cùng oán giận nói, thân thể gầy yếu của cô ấy khiến cho tôi đau lòng, trên đảo gió rất lớn, cần phải ra bờ biển mới có thể ngắm mặt trời mọc đẹp nhất, tôi sợ cô ấy bị cảm lạnh, cho nên cho cô ấy mặc quần áo thật dày. Chúng tôi rời khách sạn từ sớm, dựa theo hướng người dân địa phương chỉ để tìm vị trí ngắm cảnh tốt nhất, chúng tôi ngồi trên tảng đá, Tần Quân nghiêng đầu dựa vào vai tôi, tôi luồn tay vào trong ống tay áo, hỏi cô ấy có lạnh không? Cô ấy mỉm cười và liên tục lắc đầu.
Khi mặt trời mang theo tia sáng hy vọng hướng lên trên, Tần Quân chỉ vào mặt trời, ngây thơ nói: "Có giống trứng đỏ lòng đào em làm không, trông thật lớn!"
"Chị muốn ăn điểm tâm em làm sao? Vậy em đi mượn bếp làm cho chị nha!"
"Chỉ có em mới thích động tay động chân như thế! Em nói xem, mặt trời mọc rồi lặng, không biết mệt sao?"
"Đồ ngốc, thứ quay quanh nó chính là trái đất, sao chị không hỏi xem trái đất có mệt không?"
Chúng tôi nắm tay nhau trò chuyện rôm rả, tiếng sóng vỗ vào bờ át đi tiếng cười của chúng tôi. Tất cả những gì tôi muốn để lại cho cô ấy là nụ cười và hạnh phúc trong suốt phần đời còn lại, tôi đề nghị vẽ một bức tranh, cô ấy ngay lập tức tạo dáng khiến tôi muốn bật cười. Trên mỏm đá sát biển, ánh nắng ban mai phản chiếu trên khuôn mặt cô ấy, hòa quyện với biển trời, nụ cười ấm áp nơi khóe miệng cô ấy, khiến tôi không thể nào quên được, cô ấy để lại trong tranh của tôi, là giây phút cô ấy hạnh phúc nhất, mà trái tim tôi lại đang rỉ máu.
Ghi lại cảnh mặt trời mọc đẹp nhất, Tần Quân lấy bút đánh dấu vào lịch trình du lịch. Rời đảo, chúng tôi đi một mạch về hướng Tây đến Mông Cổ. Tôi cố gắng không để cô ấy cảm nhận được sự gian khổ của cuộc hành trình. Tinh thần của cô ấy tốt hơn tôi tưởng. Mỗi lần đến một thành phố, việc đầu tiên tôi làm là đến đưa cô ấy đến bệnh viện tái khám, trong ba lô của tôi đã có thêm mấy hồ sơ bệnh án, mấy lọ thuốc trống rỗng, dựa vào tình trạng thể chất của cô ấy, chúng tôi sẽ ở lại một thành phố một khoảng thời gian.
Đồng cỏ ở Mông Cổ khiến chúng tôi nán lại. Cô ấy thích cưỡi ngựa. Cô ấy nói rằng cô ấy đã xem "Hoàn Châu Các Cách". Nhìn thấy Nhĩ Khang và Tử Vi cưỡi ngựa mang theo tình yêu của họ, cô ấy nói cô ấy đã từng mơ sẽ có ngày có thể được tung sức bay nhảy trên đồng cỏ xanh, hôm nay, cuối cùng cô ấy cũng được toại nguyện. Cho nên, dáng vẻ ngồi trên ngựa tiêu sái của cô ấy, đã nằm ở trong bức tranh của tôi.
Trong nháy mắt, mùa xuân năm 2016 sắp qua đi, thời tiết ở Mông Cổ quá lạnh, cho nên tôi quyết định tiếp tục đi về phía tây, mùa đông qua đi, tình trạng sức khoẻ của Tần Quân bắt đầu sa sút, cho dù uống thuốc đúng giờ không soát bữa nào, thì vết bầm tím vẫn bắt đầu xuất hiện, triệu chứng chảy máu liên tục cũng xuất hiện thường xuyên. Mỗi khi như vậy, tôi chỉ biết ôm cô ấy cầm máu mà không tìm được cách nào tốt hơn, đây là nỗi tuyệt vọng kinh niên hành hạ tinh thần tôi.
Nếu như thế giới này thật sự có thể đơn thuần mạng đổi lấy mạng, có thể nào để bệnh của cô ấy cho tôi gánh chịu được không, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn người yêu dần dần rời xa thế giới của mình, cảm giác tuyệt vọng lẫn bất lực càng tăng, mỗi ngày khi tôi tỉnh giấc, việc đầu tiên tôi làm chính là đặt tay lên ngực cô ấy, để tôi cảm nhận được nhịp đập cùng với hơi ấm, lúc đó Tần Quân bất lực an ủi tôi: "Có chị ở đây."
Nghe thấy giọng nói của cô ấy, trái tim thao thức cả đêm của tôi sẽ tạm thời nhẹ nhõm. Chúng tôi tạm thời quyết định làm một chuyến đến Đôn Hoàng, từ đồng cỏ đến sa mạc, từ xanh mướt đến vàng óng, cô ấy nói thế giới thật tuyệt vời, cô ấy hối hận vì đã dành quá nhiều thời gian ở thành phố bê tông cốt thép, dáng vẻ oán trách của cô ấy như một đứa trẻ bị cướp mất cây kẹo mút, vô cùng ấm ức.
Chúng tôi đến hang động Mạc Cao chiêm ngưỡng bức bích họa trên tường trong hang vẽ tiên nữ và dàn nhạc. Khi tôi bắt chước bức tranh bích hoạ, cố ý vẽ Tần Quân giống như những tiên nữ trong bức tranh đó. Cô ấy lật xem tập tranh chê cười tôi não sạn. Tiếp tục đi về phía tây, giống như đi trên Con đường Tơ lụa, chúng tôi đã đến điểm cuối của hành trình dài này - Tân Cương.
Chúng tôi đi đến Thổ Lộ Phồn đi tìm Hỏa Diệm Sơn trong Tây Du Ký, nhưng mà chúng tôi không gặp được công chúa Thiết Phiến và Ngưu Ma Vương trong truyền thuyết. Nghe nói phong cảnh ở phía nam Tân Cương rất đẹp, nhưng vì lý do an toàn, tôi quyết định để thay đổi hành trình đến phía bắc Tân Cương.
Tần Quân mặc trang phục của dân tộc Duy Ngô Nhĩ, thắt bím tóc, bắt chước các bước nhảy của một cô gái Tân Cương, nghiêng người hỏi tôi có đẹp không, tôi mở miệng hát cho đúng bối cảnh: "Ngước nhìn lên trên đỉnh đầu của chị.... A, cái này không đúng."
"Hahahahaha! Thật là một hình ảnh đáng sợ!"
Cô ấy nhào vào lồng ngực tôi, thế rồi chúng tôi cứ thế cùng nhau cười lớn. Tìm kiếm phong cảnh dọc đường, chúng tôi vừa đi vừa nghỉ, vừa ca hát vừa cười đùa, nhìn thấy tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới, ăn quả chà là và nho khô, cầm xiên thịt cừu và hét lên vạn tuế! Cuối cùng, từ nam chí bắc, chúng tôi đến sâu trong thung lũng ở Kanas, nơi những người Duy Ngô Nhĩ nhiệt tình mở một khách sạn kỳ lạ, do đang vào mùa nên không có nhiều khách du lịch cho nên rất yên tĩnh.
Tần Quân nói, dừng lại ở đây thôi, nếu đi nữa sẽ đi ra ngoài biên giới mất, cô ấy không muốn tôi vất vả nữa, tôi biết cô ấy cũng đã mệt. Cho dù tôi đã cố gắng hết sức làm cô ấy vui vẻ, nhưng mà tôi quá nhỏ bé trước bệnh tật.
Chúng tôi ở trong khách sạn ở Kanas gần một tháng, sức khỏe của cô ấy ngày càng xấu đi và chúng tôi đã hết thuốc uống, tôi nghĩ đã đến lúc đưa cô ấy về nhà, nhưng cô ấy cố chấp từ chối yêu cầu của tôi.
"Chỗ này rất đẹp, chị không muốn quay về thành phố xô bồ. Đều do em hết đó, em khiến tôi mê du lịch rồi!"
Ngày hôm đó, trong thung lũng có một cơn mưa nhẹ, một làn sương mờ ảo kéo dài trên đỉnh núi. Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, Tần Quân kích động kéo tôi, tâm trạng cô ấy vô cùng tốt, trông không giống như một người bệnh nặng, nhất quyết đòi đi leo núi, tôi biết cơ thể cô ấy hiện tại không thể làm việc tốn sức, nhưng mà cô ấy nũng nịu, thế là sự kiên trì của tôi đã đi đâu mất rồi.
"Tiểu Kỳ, chị muốn đi lên núi, Vịnh Mặt Trăng sẽ rất đẹp, vẫn còn thương nhớ nó, còn muốn đi ngắm lần nữa, sẵn tiện nhìn xem có yêu tinh hay không!"
"Chị chính là yêu tinh đó, còn cần đi tìm nữa sao? Nghỉ ngơi không phải tốt hơn sao, sao lại muốn vất vả đi lại vậy?"
Chúng tôi ngồi vào bàn, trước mặt là một mẻ bánh bao mới hấp xong, cô ấy bĩu môi tức giận, tôi xoa đầu cô ấy: "Chị ngày càng giống trẻ con rồi đó!"
Cô ấy tiến lại gần, hôn lên má tôi, phát ra những tiếng moaz moaz rồi rít lên: "Trẻ con rất đáng yêu, với lại đều cho em hết đó~ hơn nữa, đều tại em hết đó!"
"Được rồi, đều do em hết! Mau ăn đi, ăn xong em dẫn chị leo núi!"
"Được nha~"
Chúng tôi từ từ leo lên theo bậc thang đá trên núi, tôi sợ cô ấy sẽ kiệt sức, đặc biệt tìm thấy một thanh gỗ làm gậy chống, khi chúng tôi leo lên đỉnh, chúng tôi có thể nhìn thấy Vịnh Mặt Trăng đáng tự hào nhất ở hồ Kanas, có suối uốn cong, thật là nên thơ nên ca.
Cô ấy thở dốc, tìm một