Sau khi đi ra khỏi tỉnh lộ 317, đường đi bắt đầu hẹp và xấu, tôi và Vưu Phi Phàm bị mấy cú xóc nảy làm cho tỉnh giấc, Hà Hoà nhìn vào kính chiếu hậu giải thích: "Chị Thu Kỳ, chúng ta đi qua huyện Đức Cách, sắp đến trường học rồi, nói thật chứ con đường này đi mệt quá!"
Vưu Phi Phàm kéo cửa sổ xe, mặt cô ấy gần như dán vào đó, nếu nói tò mò giết chết con mèo, cô ấy phải là một trong những người chết đầu tiên, cô ấy kích động kéo tay áo tôi: "Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên của tôi tiến vào núi sâu như vậy, cảm giác thật thần bí!"
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô ấy, tôi nổi hứng muốn nhéo má cô ấy, làn da trông thật mỏng manh, lúc nhéo chắc đã lắm. Cô ấy đột nhiên ghé mặt lại gần và nhìn chằm chằm vào mắt tôi, sau đó cười xấu xa nói: "Thu Vô Danh, sao cô lại nhìn tôi một cách háo sắc như thế hả?"
"Tôi đánh chết cô bây giờ, cái đồ vô liêm sỉ!"
Vừa nói tôi vừa đẩy mặt Vưu Phi Phàm ra. Vưu Phi Phàm cười ha ha, cuối cùng là ôm bụng mà cười, tiếp tục chế giễu tôi: "Cái đồ tráo trở, mặt đỏ như cà chua rồi kìa~"
Tôi đưa tay lên che mặt, không biết vì sao mặt nóng bừng, hung ác trừng mắt nhìn Vưu Phi Phàm: "Tôi cảnh cáo cô, đừng có đùa giỡn vớ vẩn như vậy!"
Cô ấy thè lưỡi với tôi, làm mặt quỷ rồi lấy trong ba lô ra một lon Red Bull đưa cho Hà Hoà uống cho đỡ mệt. Sự vui vẻ duy trì cho đến khi chúng tôi đến đích. Vưu Phi Phàm đứng trước cổng trường tiểu học Hy Vọng đổ nát, vẻ mặt thất thần, chiếc ba lô trên tay rơi phịch xuống đất.
Hoàn cảnh khắc nghiệt trước mắt hẳn là vượt quá dự liệu của Vưu Phi Phàm, hiện tại cô ấy ngay cả nói cũng không nói được, cứ như vậy khô khốc đứng ở nơi đó, đi vào không được mà vào cũng không xong. Hà Hoà nhặt ba lô cho cô ấy, khiêu khích trêu chọc: "Này, nếu giờ muốn đi về còn kịp đó, đợi lát nữa trời tối đến nơi rồi không về được đâu."
Vưu Phi Phàm chỉ vào tòa nhà giảng dạy thậm chí còn không được coi là tòa nhà lợp ngói, và đặt câu hỏi: "Đây có thể được gọi là trường học sao?"
Lúc này, một cái đầu từ trong túp lều chui ra, mấy cái đầu lần lượt nhô ra, giống như một đám yêu tinh trong rừng rậm, bọn họ có đôi mắt so với mặt trời, mặt trăng cùng tinh tú sáng hơn, bọn họ cứ thế nhìn ba vị khách đường xa là ba đứa chúng tôi đây với sự hiếu kỳ.
Lúc này, một đứa trẻ kéo một người lớn từ một túp lều tranh khác đi ra, nếu đoán không lầm thì hẳn là giáo sư Trương, Hà Mộc đã từng nhắc đến người này, hơn nữa cũng là người tiếp ứng của chúng tôi. Vị giáo sư này khoảng chừng ba mươi tuổi, độ tuổi khá giống tôi và Vưu phi Phàm, cô ấy mặc áo một chiếc áo khoác vải bông dày của quân đội, khom lưng bước ra cửa, trông như vừa mới bị đánh thức.
Tay cô ấy còn nắm tay một đứa bé, miệng không ngừng bắn tiếng Tây Tạng, chúng tôi nghe mà đau hết cả đầu, giáo sư Trương ngồi xổm xuống, xoa đầu cậu bé, nói gì đó vài câu, thế là đuổi được cậu bé về lớp học.
Tôi mỉm cười đi về phía trước vài bước, muốn đưa tay ra bắt tay với giáo sư Trương, thế nhưng cô ấy lướt qua mấy đầu ngón tay của tôi rồi sờ sờ vào tai, tôi không còn cách nào khác ngoài việc tức giận rút tay lại giới thiệu: "Tôi là Thu Kỳ, đây là Vưu Phi Phàm, còn đây là Hà Hoà, chúng tôi tới đây...."
"Tôi biết cô là ai, Hà Mộc đã có nói với tôi rồi. Ừm, chỗ ở của mọi người đều đã sắp xếp xong hết rồi."
Nói xong, giáo sư Trương giáo sư chỉ vào ba túp lều tranh bên cạnh hai gian lều, nàng uể oải tiếp tục sờ tai: "Điều kiện có hạn, các người ngủ tạm ở đó."
Người đầu tiên kinh ngạc kêu lên chính là Hạ Hòa, cậu ấy thả cây đàn trên vai rơi xuống, vẻ mặt không thể tin được nói: "Lạnh như vậy, cô cho chúng tôi ngủ lều sao? Làm sao chịu nổi!"
Giáo sư Trương trừng mắt nhìn Hà Hoà, với thái độ chẳng liên quan gì đến mình: "Hoàn cảnh như thế này, chịu không nổi thì quay về đi, ai bảo cậu tới."
Khi đụng phải người có thái độ khắc nghiệt như giáo sư Trương, cùng với một hoàn cảnh thậm chí còn khắc nghiệt hơn của thái độ của giáo sư Trương, thế mà Vưu Phi Phàm lại là người thích ứng nhanh nhất, cô ấy sải bước đi vào ngôi trường đến cả hàng rào cũng không có, trực tiếp vỗ vai giáo sư Trương nói: "Chào cô, tôi là Vưu Phi Phàm. Cho hỏi gọi cô thế nào nhỉ? Tôi học kế toán, chỗ này có nhận giáo viên dạy toán không? Mà này, bọn trẻ thường ở đâu? Tối nay ăn gì vậy? Tôi là người rất thành thật, có thể ngủ cùng với cô không...."
Tôi có thể cảm thấy mức độ tức giận của giáo sư Trương tăng vọt, mà tôi cũng cảm nhận được cái tên mặt dày Vưu Phi Phàm này không muốn sống.
"Tôi là Trương Thanh Duyệt, là hiệu trưởng của trường tiểu học. Chúng tôi không nhận những người không có tư cách giảng dạy làm giáo viên. Học sinh học ngoại trú, sống khá xa nơi này, tôi không có chuẩn bị bữa ăn cho các cô, các cô chỉ có thể ngủ trong lều."
Giáo sư Trương trả lời rõ ràng tất cả các câu hỏi của Vưu Phi Phàm. Vưu Phi Phàm thất bại ngồi xổm trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu lên nhìn những đứa trẻ trong túp lều. Những đứa trẻ chắc hẳn rất ít khi gặp người ngoài. Đối mặt với chúng tôi, sự tò mò trong mắt chúng là sắp tràn ra. Tôi nghiêng đầu nhìn thùng container cách đó không xa, xếp chồng lên nhau hai tầng, không biết Hà Mộc chuẩn bị mấy cái này tới đây đã tốn hết bao nhiêu công sức và tiền bạc, nhưng mà đây chính là tấm lòng của tôi.
Tôi đi về phía thùng container, Trương Thanh Duyệt dừng bước chân lại đứng nhìn tôi, Vưu Phi Phàm cũng tò mò nhìn chằm chằm vào thùng container, tôi đưa tay chạm vào tấm bạt, nghĩ đến việc chất liệu của tấm bạt khá tốt, nó có thể được sử dụng cho mục đích khác, tôi quay sang nhìn Hà Hoà, ra hiệu cho Vưu Phi Phàm đến giúp, đồng thời kéo tấm bạt xuống. Trương Thanh Duyệt đứng yên tại chỗ, bọn trẻ chạy ra khỏi lều đứng vây quanh giáo sư Trương, chờ xem chúng tôi có thể biến hoá ra được cái gì.
Phải mất