Hình ảnh Phoebe loạng choạng rời đi quay cuồng trong tâm trí tôi, tôi xuất thần trở lại quán bar, vừa bước vào cửa, một làn sóng âm thanh mạnh mẽ đập vào mặt khiến tim óc tôi đau nhói. Đúng là già rồi, nhảy không nổi nữa.
Ánh đèn nhấp nháy thay đổi kết hợp với hiệu ứng âm thanh của DJ khiến mọi người phát cuồng, cùng với men say mà phối hợp, họ lắc đầu và nhún nhảy cơ thể một cách mê hồn. Trong một môi trường như vậy, tôi không hề có chút hứng thú nào, giống như một người ngoài hành tinh không hòa nhập được. Sau khi ngồi vào chỗ, mọi người còn cho rằng tôi và Phoebe đã nói chuyện rất vui vẻ, cho nên đối với chuyện cô ấy đi trước, cũng không có trách móc gì.
Mọi người ảo diệu lấy quà ra, lần lượt xếp hàng trao tận tay tôi, tôi ôm đống quà lớn nhỏ mà cười, nhạc cũng đã bật sang bài hát mừng sinh nhật, Soso đẩy một chiếc xe nhỏ ra, trên đó còn có bánh kem ba tầng xinh đẹp, còn đeo cái vương miện bằng giấy, mỗi người cứ vậy mà trét bơ lên mặt tôi, tôi làm vẻ mặt như con mèo nhỏ thổi nến, rồi sẵn tiện cắt bánh kem thành khối nhỏ, chia sẻ cho các bàn xung quanh.
Nơi tiêu khiển chính là thế này, những gương mặt của người dưng đến đây mua vui buông thả bản thân, men rượu dâng lên cùng nhau cuồng say, cho nên mới có những duyên phận ngắn hạn, tôi bị các khách hàng bao quanh chúc mừng, mấy ly bia vào trong bụng thế là chóng mặt, Thu Kỳ đỡ tôi, lấy ly nước lọc đưa sang còn khuyên: "Đừng uống nữa... đừng uống nữa...."
Tôi nhếch mép cười từ chối lòng tốt của cô ấy: "Đến đây mà uống nước lọc cái gì... tôi muốn uống rượu..."
Thu Kỳ ôm lấy mặt tôi, tôi ngây người mơ màng, mở mắt ra thế giới hoá thành song sảnh, mơ hồ nghe thấy: "Ngoan, đừng uống nữa...."
Mặt tôi rất nóng, nhưng tay Thu Kỳ lại lạnh, khiến tôi thoải mái nheo mắt nghiêng đầu, nhưng ngay sau đó, ngón tay của cô ấy lau đi lau lại khóe mắt tôi. Cuối cùng tôi cũng không kìm được mà khóc, nhưng vẫn giả vờ huơ huơ tay để không ai nghe thấy những câu nói vô cùng đau lòng của mình:
"Vưu Phi Phàm, mày thật là đê tiện! Đã sống đến từng này tuổi rồi, có gì mà không buông bỏ được...."
Tôi ngã thẳng xuống ghế sô pha, quay lưng về phía bạn bè, quay mặt về phía tựa lưng nức nở: "Đừng hỏi tôi có còn yêu Lam Phi Ỷ không... Cả đời tôi đã bị hủy hoại bởi cô ấy ... Tôi thua rồi..."
Cuối cùng, men say không thể cứu tôi ....
Kể từ cái hôm đó, tôi bắt đầu u sầu, Thu Kỳ đã cố gắng hết sức để khiến tôi vui vẻ nhưng đều vô ích. Cho đến một ngày tôi đánh một giấc dài tỉnh dậy đối mặt với thế giới vẫn còn hỗn loạn này, tôi như người bị nhiễm độc nặng, Phoebe là liều thuốc giải độc duy nhất của tôi, nhưng mà tôi đã không còn thuốc chữa nữa rồi.
Thu Kỳ chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, thấy tôi mang theo cái đầu ổ gà ngồi xuống, cô ấy cau mày, "Thật là luộm thuộm! Đánh răng chưa?"
"Rồi."
"Rửa mặt chưa?"
"Rồi."
Thu Kỳ chắc chắn là bị tôi chọc tức, còn nghiến răng nhưng mà chưa bộc phát, đành hít một hơi rồi nói: "Thật lòng, tôi không muốn nhìn thấy cái bộ dạng người không ra người ma không ra ma này của cô. Trong lòng tôi, Vưu Phi Phàm là kẻ ngốc, có thế nào đi nữa cũng cười vui vẻ."
Cô ấy đưa chén cơm, tôi cầm lấy chén lặng lẽ ăn, làm như không nghe thấy gì: "Cô ngày càng nấu ăn ngon nhỉ."
Thấy tôi đổi chủ đề, Thu Kỳ để đũa xuống: "Đừng nghẹn nữa, muốn khóc thì khóc đi, được không hả?"
"Tôi ăn ngon ngủ đủ, tốt lắm rồi!"
"Cô nói vậy mà cũng được sao?"
Thu Kỳ chất vấn tôi, tôi đặt chén đũa xuống và nhìn cô ấy chằm chằm: "Tại sao tôi phải nói dối cô?"
Nói đến đây, Thu Kỳ loay hoay với chén đũa, chần chừ không nói nên lời ấp úng: "Phi Phàm, tôi..."
Tôi chỉ đơn giản đốt một điếu thuốc, kiên nhẫn chờ đợi câu nói tiếp theo của cô ấy, cô ấy do dự một lúc rồi lại nói: "Tôi thích cô."
Mặc dù hôm đó nghe lén, tôi đã biết rõ, nhưng mà vẫn sửng sốt một hồi, sau đó dùng nụ cười khôi hài đáp lại cô ấy, "Tôi biết, cô cũng nói như thế với Phoebe."
Thu Kỳ có vẻ hơi khó chịu trước thái độ của tôi, cô ấy đập bàn và cao giọng: "Cô có thể nghiêm túc hơn được không!"
Tôi cười đáp lại và hỏi: "Trông tôi không nghiêm túc à?"
Người này thật sự là kẻ nếu không đi vào ngõ cụt cũng không chịu quay đầu, lớn tiếng nói: "Tôi suy nghĩ rất lâu mới lấy hết dũng khí nói cho cô biết, tôi thích cô! Muốn ở cùng cô!"
Tôi lấy khăn giấy ra lau môi, giơ ngón tay chỉ vào ngực mình, mặt tối sầm đáp lại lời thổ lộ của cô ấy: "Nơi này đã chết rồi, có thể là bạn, có thể là người lạ, có thể là kẻ thù, nhưng không thể làm người yêu."
Trước câu trả lời kiên quyết của tôi, Thu Kỳ lặng lẽ cúi đầu, tôi biết cô ấy rất buồn, thậm chí còn cố nén khóc, cô ấy là một cô gái tốt, nhưng tôi chỉ có một cái xác, một cái vỏ trống rỗng, tôi không xứng với cô ấy, cô ấy nghẹn ngào nói: "Cô yêu cô ấy sâu đậm đến vậy sao? Cớ gì mà lại hành hạ bản thân đến mức này?"
Đó là một câu nói rất bình thường nhưng lại vô tình châm ngòi cho lửa giận của tôi, tôi mất lý trí mà gầm lên: "Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, không cần cô bận tâm!"
Thu Kỳ bị cơn tức giận đột ngột của tôi làm cho giật mình, cô ấy cắn môi rời khỏi bàn ăn, sau đó tôi nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại. Tôi buồn bã nhắm mắt lại, như thể tôi đã trở thành một con quái vật, hở một chút sẽ tức giận, như vậy không tốt, sẽ làm tổn thương đến những người thương tôi. Tôi về phòng ngủ thay quần áo, đi đến siêu thị gần nhà mua ít đồ ăn vặt, sau đó chạy xe đến trường học.
Giáo viên chủ nhiệm của Khuynh Phàm nhìn thấy tôi, lịch sự chào hỏi vài câu, tôi thay bé con xin nghỉ vài tiếng, sau đó dẫn bé con đến con đường tình nhân ven biển, ngồi xuống chiếc ghế gỗ, mang đồ ăn vặt mua về mở hết ra, để cho bé con ăn thoả mãn.
"Đại Phàm! Đại Phàm đi đâu thế, con rất nhớ Đại Phàm!"
Khuynh Phàm dựa gần tôi, hai chúng tôi cùng nhau ăn kẹo mút, sau đó lại ăn khoai tây chiên, tôi ôm bé con nhìn vào biển rộng trước mắt, "Đại Phàm đi chơi, chờ khi nào con lớn lên thêm chút nữa, Đại Phàm sẽ đưa con đi chơi vào mỗi kỳ nghỉ."
"Thật sao ạ! Móc ngoéo đi! Mẹ nói Đại Phàm sẽ mang quà về cho con!"
Tôi ngượng ngùng gãi đầu cười mấy cái rồi nói dối: "Đại Phàm để quên ở nhà rồi!"
Khuynh Phàm giơ cây kẹo mút lên, còn reo hò ngây thơ: "Không sao ạ, thứ bảy về nhà, cho con cũng được!"
Tôi xoa đầu bé con, tiếp tục nói dối: "Bé con, khoảng thời gian này Đại Phàm không ở nhà, còn phải đi nơi khác, có thời gian Đại Phàm sẽ đến gặp con"
Thấy tôi còn phải đi, bé con bất động, trên mặt tràn đầy uỷ khuất, mím môi, đến đồ ăn vặt cũng không quan tâm, như thể bị hoá đá. Tôi ôm bé con